“Được rồi lão Từ, lúc này đừng vội luận chứng. Một mình ông có thể tính toán được cái gì chứ?” Một lý luận được đề xuất ra luôn cần vô số thí nghiệm để chứng minh.
Giáo sư Từ tính toán một lúc, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi. Giáo sư Vương khuyên một lúc lâu, tâm trạng của ông ấy mới hơi bình phục lại, sờ trán một cái, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Vừa rồi đầu óc ông ấy điên cuồng tính toán, quá mệt mỏi rồi.
“Ông nói đúng.” Ông ấy quay lại nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu à, thầy và lão Vương tạm thời không thể nào nghiệm chứng lý luận mà em nói có đúng hay không, nhưng mà thầy tin rằng, sau này em chắc chắn sẽ trở thành nhà Vật lý học vĩ đại nhất thế kỷ.” Mặc dù bọn họ không có cách nào để luận chứng, hơn nữa lý luận mà Tiêu Hiểu đưa ra cũng trông cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng lại có căn cứ để làm theo. Chỉ riêng điểm này đã vượt qua bọn họ.
Tiêu Hiểu cười cười: “Thầy quá khen rồi ạ.”
Giáo sư Từ khoát tay: “Không quá khen, không quá khen, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Ông ấy và giáo sư Vương thận trọng đem tài liệu của Tiêu Hiểu nâng niu trên lòng bàn tay. Sau khi được cô đồng ý, bọn họ mang theo rất nhiều người đích thân đưa tài liệu đến viện khoa học.
TBC
Tiêu Hiểu không biết rằng, giáo sư Vương và giáo sư Từ mang tài liệu này đến viện khoa học phải đến nửa tháng, căn bản không hề mang ra. Theo sự nghiệm chứng không ngừng của đông đảo các nhà Vật lý học trong viện khoa học, người được phái đến âm thầm bảo vệ cô cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ với cái sân nhỏ mà bọn họ thuê, bên ngoài đã có chừng mười người được phái đến bảo vệ cô cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Thí nghiệm trong nhà thí nghiệm đã được làm xong, Tiêu Hiểu cũng không cần đến đó nữa. Về lượng tử máy tính, giáo sư Trần vẫn còn đang xin phép, lúc này vẫn chưa được phê duyệt. Tiêu Hiểu tạm thời không có chuyện gì để làm liền chuyên tâm đọc sách Trung y.
Tiêu Hiểu nhàn rỗi, Vương Vệ là người vui nhất. Nhưng anh có vui cũng không hề nói ra, chẳng qua là tự động giảm bớt thời gian đi bán rau, ở lại phòng trọ cùng với Tiêu Hiểu, thỉnh thoảng nói một vài câu, hoặc là anh nghĩ đủ phương pháp làm món ăn mới cho Tiêu Hiểu. Nhìn Tiêu Hiểu ở trong nhà bếp vây quanh anh, lấy lòng anh muốn ăn món ngon, nụ cười trên khóe môi anh chưa từng biến mất.
Nhà chú Trương ở bên cạnh.
Thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu mấy ngày nay đều ở nhà, lúc vợ mình đang làm thịt hầm, chú Trương chuẩn bị mang sang cho hai vợ chồng Tiêu Hiểu một ít.
Vợ ông ta không hiểu: “Thịt rất đắt đó, khó khăn lắm chúng ta mới được ăn một lần, mẹ và các con còn không đủ ăn sao còn mang sang cho hai người họ?”
“Bà thì biết cái gì?” Chú Trương trừng mắt nhìn vợ, sau đó nhìn sang bức tường cách ngăn giữa hai nhà, thấp giọng nói bên tai vợ: “Tôi nhìn thấy có người đưa vợ của Vương Vệ về nhà rất nhiều lần rồi, còn là dùng ô tô để đưa về đó, hai người họ không phải có gia thế lớn thì là có tiền đồ lớn, giao hảo một chút sẽ không thiệt đâu.”
Vợ ông ta a lên một tiếng: “Còn có ô tô đưa về, hai người họ rốt cuộc là người như thế nào? Chúng ta cho hai người họ thuê nhà sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”
Chú Trương lắc đầu: “Chúng ta chỉ là cho thuê nhà mà thôi, có thể có chuyện gì?”
Hai người họ cầm một bát thịt hầm đến ngoài cổng nhà Tiêu Hiểu, đang chuẩn bị gõ cửa, bỗng nhiên có hai người không biết từ đâu chui ra, sau khi kiểm tra hai người họ từ trên xuống dưới một lượt thì lặng lẽ rút lui.
Chú Trương và vợ ông ta vẻ mặt đầy ngơ ngác.
“Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hay là, chúng ta đừng tặng món thịt hầm này nữa?” Vợ ông nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.
Chú Trương cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, ông ta không ngờ rằng còn có người âm thầm bảo vệ Tiêu Hiểu và Vương Vệ, hai người này rốt cuộc là ai chứ? Có điều nghĩ lại thì, điều này không phải đã chứng minh lai lịch của hai vợ chồng này không hề nhỏ sao? Muốn bắt sói thì đừng có tiếc trẻ nhỏ, ông ta chỉ mang một bát thịt sang thì có làm sao?
Vì vậy, ông ta lấy dũng khí đi lên gõ cửa, người ra mở cửa là Tiêu Hiểu, Vương Vệ đang ở trong bếp nấu cơm.