Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của các giáo viên khác, bọn họ đi đến hỏi, nghe xong đều cảm thấy có chút không chân thực.
Mấy người họ thay nhau đặt câu hỏi cho Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đều trả lời trôi chảy, thậm chí còn nhận xét hiểu rõ, sâu sắc hơn so với bọn họ. Lúc này các thầy giáo, bao gồm cả giáo sư Vương mới tiếp nhận sự thật rằng Tiêu Hiểu thực sự đã đọc rồi, hơn nữa còn hoàn toàn nắm vững.
Giáo sư Vương nhìn Tiêu Hiểu, vẻ mặt kích động hỏi: “Bạn học Tiêu, em có thể nói cho thầy biết từ lúc khai giảng đến giờ em đã đọc qua bao nhiêu sách không?”
Đọc bao nhiêu sách à? Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, sách trong thư viện của Kinh đại đã sắp bị cô đọc qua hết rồi, cho dù Kinh đại có ít sách hơn đi chăng nữa thì cũng không ít hơn năm nghìn quyển. Nếu như cô nói ra hết, với dáng vẻ của những người này e rằng sẽ bị dọa sợ.
Vì vậy cô rất che giấu mà nói rằng: “Khoảng hơn ba trăm quyển?”
“Một tháng đọc hơn ba trăm quyển sách?” Các thầy giáo kinh ngạc kêu lên, vậy chẳng phải mỗi ngày có thể đọc chừng mười quyển sao? Hơn nữa với trình độ nắm vững của Tiêu Hiểu, khả năng đọc sách và khả năng hiểu rõ sâu sắc của cô hoàn toàn bằng nhau.
Muốn đạt được như vậy, nền tảng của nhìn qua là không quên được, càng phải có chỉ số thông minh cao siêu và khả năng hiểu mà người thường khó mà hi vọng đạt được.
Giáo sư Vương sắc mặt đỏ lên đoạt lại danh sách trên tay Tiêu Hiểu, viết ra một chuỗi dài.
“Em xem xem trong số này có quyển nào mà em chưa đọc qua không?”
Tiêu Hiểu nhận lấy xem, trực tiếp gạch đi phân nửa.
Nhìn số sách còn lại, giáo sư Vương đưa tay đỡ mắt, đè nén sự xúc động kịch liệt trong lòng, mỉm cười ôn hòa nói: “Ừ, số còn lại đều là sách mà thư viện Kinh đại không có. Nếu em muốn xem ngày mai thầy sẽ đi tìm cho em.”
Có thể có nhiều sách hơn để đọc, Tiêu Hiểu rất ngạc nhiên vui mừng, vội vàng cảm ơn giáo sư Vương.
“Em ra ngoài trước đi, ngày mai thầy sẽ mang sách đến cho em.”
“Vâng ạ.” Lúc Tiêu Hiểu ra khỏi phòng làm việc, luôn cảm thấy những ánh mắt nóng bỏng sau lưng kia như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.
Cô lại đến thư viện xem một lúc, nghĩ rằng đã mấy ngày không trở về kí túc xá liền trở về.
“Ủa, các cậu đều ở đây à? Không có tiết học sao?” Những lúc đồng thời không có tiết học quả thực rất ít.
Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi nhìn thấy Tiêu Hiểu, lập tức ồn ào: “Không có lương tâm, cậu và bạn học Vương vệ ra ngoài, chỉ để lại chúng tớ ở trong phòng.”
Tiêu Hiểu cười ha ha trêu chọc bọn họ vài câu.
TBC
“Đúng rồi Tiêu Hiểu, không phải cậu đã nói là có hứng thú với y học truyền thống sao? Lần này tớ mang đến vài quyển nhập môn y học cổ truyền cho cậu, cậu có thể xem thử.” Đùa giỡn được một lúc, Đồng Vi lấy vài quyển sách ra đưa cho Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu đã quên mất chuyện này rồi, không ngờ Đồng Vi còn nhớ.
Cô lập tức cảm ơn nhận lấy.
Cô nhận lấy xong lập tức lật ra xem, cảm thấy rất hứng thú với nội dung bên trong, đặc biệt là huyệt đạo mà trong sách nói đến, lúc cô còn ở Tinh Tế đã nghiên cứu thuốc gen, cũng nghiên cứu rất sâu về cơ thể con người, Tiêu Hiểu phát hiện những huyệt đạo này ăn khớp với một vài phương diện mà cô nghiên cứu về cơ thể con người.
Tri thức chưa biết luôn có thể kích thích sự hứng thú cực kỳ lớn cho cô, Tiêu Hiểu lập tức ôm sách đọc đến quên ăn quên ngủ.
Chỉ là tốc độ đọc sách của cô quá nhanh, cho dù trước đây cô chưa từng biết về những kiến thức này, trong vòng nửa giờ vẫn đọc thuộc lòng trôi chảy những quyển sách mà Đồng Vi đưa cho.
“Đồng Vi, nhà cậu còn có những quyển sách y học truyền thống khác không?”
Đồng Vi đang đọc sách y, mấy quyển tác phẩm vĩ đại bày trên mặt bàn của cô ấy, đọc vô cùng đau khổ, nghe vậy giật mình ngẩng đầu lên: “Cậu đọc xong quyển trên tay rồi à?”