Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 67: Chơi mạt chược, ai là người thua đến khóc?



Mặc Thiên thua hoàn toàn bằng thực lực.

Ván này, cô tự tay đánh ra ba quân Đông Phong, một đôi Bảy Vạn, một đôi Ba Điều. Những quân bài có chút liên quan đến bài của cô, cô cũng vứt sạch sẽ.

Cố Lão Tứ ngồi cửa trên của cô, dù đã cố tình phá bài trong tay, vẫn không thể nào đẩy bài cho con nhóc này ăn được một quân nào.

Mặc Thiên chơi bốn vòng, chỉ toàn thua, chưa thắng được ván nào, thậm chí còn chưa ăn được một lần nào.

Mà người thắng lớn nhất chính là Cố Hương Vi.

Cô bé vui vẻ đếm đống thẻ chip trị giá hai mươi vạn, cười cợt nhìn Mặc Thiên:

“Chị à, chẳng phải chị nói không thua sao? Nói khoác thì đừng quá đà nhé. Bây giờ chị thua sạch rồi, chúng ta còn chơi thế nào nữa đây? Hay là em cho chị mượn thêm hai mươi vạn chip nhé?”

Giọng điệu của cô đầy châm chọc, chẳng có chút thiện ý nào.

Mặc Thiên nghe xong, mím môi, đẩy bài vào trong máy mạt chược: “Chơi tiếp.”

Cố Bắc Thừa ngồi cửa trên của cô, không nói nổi, chỉ biết quay mặt đi.

Thế nào gọi là “tay mơ mà m.á.u cờ bạc”?

Đây chính là minh chứng sống!

Nhưng mà ghét thì ghét, còn chuyện tiền bạc thì không thể khách sáo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh đưa tay về phía Mặc Thiên: “Đưa thẻ ngân hàng đây.”

Thực ra, anh em nhà họ Cố không ngại việc Mặc Thiên thua, dù sao thua cũng là thua cho Cố Hương Vi, chẳng khác gì tiền chạy từ tay trái sang tay phải.

Họ chỉ sợ con nhóc này thua đến phát khóc…

Đến lúc đó mà đi méc mẹ, thì chẳng ai thoát tội được.

Nhưng Cố Lão Tứ có lòng tốt, mà Mặc Thiên thì chẳng có ý nhận.

Cô phất tay nhỏ: “Không cần.”

Sau đó, cô nghiêm túc xoa xoa hai tay: “Xem tôi thắng lại hết đây!”

Cố Hương Vi bị lời tuyên bố ngốc nghếch của cô làm cho bật cười: “Chị à, có lẽ chị cần học thêm một năm nữa mới có cơ hội thắng lại đấy.”

“Đợi lát nữa cô thua, đừng có khóc đấy.” Mặc Thiên buông lời chắc nịch.

“Hừ.” Cố Hương Vi cười khẩy: “Vậy chơi đi, chị làm cái ván này.”

Cô ta khinh miệt đảo mắt.

Con nhóc này cái gì cũng không biết, ăn không ngồi rồi, cả ngày lông bông, cam tâm làm kẻ vô công rỗi nghề.

Nếu không phải may mắn đầu thai vào nhà họ Cố, thì cả đời này chắc chắn nghèo rớt mồng tơi.

Nhìn Mặc Thiên, Cố Hương Vi thấy ghét ở chỗ nào cũng ghét.

Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không bận tâm đến cô ta.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào bài.

Cô chắp hai tay, nghiêm túc cúi lạy bàn mạt chược.

Sau đó mới thành kính bắt đầu ván chơi.

Ván này, sau khi lấy bài xong, Mặc Thiên không xếp bài theo cách Cố Thiếu Đình đã dạy, mà xáo trộn tất cả, tự sắp xếp theo ý mình.

Có quân bài đặt ngang, có quân dựng dọc, có quân úp ngược…

Cả bộ bài xếp thành hình chữ S.

Cố Thiếu Đình đứng sau lưng cô, nhíu mày, không hiểu nổi.

Càng nhìn, càng thấy không hiểu gì.

“Em chắc là muốn gỡ lại tiền, chứ không phải muốn thua đến sạt nghiệp đấy chứ?”

Mặc Thiên không quay đầu lại: “Cách anh dạy không hiệu quả, vẫn phải làm theo cách của em.”

Cố Thiếu Đình: “……”

Lại bắt đầu nữa rồi…

Mặc đại tiên lại bắt đầu lên cơn rồi…

Anh không nói gì thêm, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Ván mạt chược này không khác gì những ván trước, Mặc Thiên vẫn nhanh tay nhanh chân ném bài ra ngoài.

Nhưng lần này, mới đi được bốn vòng…

“Bùm!” – cô đẩy bài ra – “Tôi ù rồi.”

“Em ù cái gì?” Cố Tinh Thần cau mày, nhìn cô đầy khinh bỉ.

Anh bới đống bài lộn xộn trước mặt Mặc Thiên: “Chỗ nào dính chỗ nào đây?”

Mặc Thiên hất cằm về phía Cố Lão Ngũ: “Anh nhìn kỹ lại xem.”

Thực ra, Mặc Thiên cũng không biết mình ù như thế nào.

Nhưng cô tính ra là mình ù.

Vậy thì chắc chắn là ù rồi!

Quả nhiên, Cố Tinh Thần sắp xếp lại đống bài, rồi trợn mắt nhận ra—

Cô thực sự ù thật.

Chỉ là một ván bình thường thôi.

Anh nhìn Mặc Thiên, nhếch mép: “Không phải chứ? Một ván bình thường thôi mà, em còn bày trận gì thế này?”

“Trận tất thắng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cố Tinh Thần: “……”

Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, ai mà ngờ con nhóc này thực sự có thứ gọi là “trận tất thắng” chứ.

Rốt cuộc cô học được mấy thứ kỳ quái gì trong đạo quán vậy…

Cả bàn mạt chược, ai ai cũng có chung suy nghĩ.

Nhà họ Cố có thể coi là đã thấy qua nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng một đứa như Mặc Thiên, họ thực sự chỉ thấy ở bệnh viện tâm thần của Tam ca.

Một ván nhỏ như vậy, chẳng ai để ý.

Mọi người đưa chip cho Mặc Thiên, rồi tiếp tục ván sau.

Nhưng không ai ngờ rằng, sau ván đó, Mặc Thiên bắt đầu “đồ sát” cả bàn…

Trên bàn mạt chược, không ai có cơ hội chơi nữa.

Cô ù liên tục hết ván này đến ván khác, chip không ngừng đổ về phía cô, từ khi cô làm cái, chơi ba vòng vẫn chưa xuống.

Hơn nữa, càng thắng càng lớn, từ ù bình thường đến hơn một trăm phán, thắng đến mức cả bàn trợn tròn mắt.

Ban đầu, Cố Hương Vi còn thắng, nhưng sau đó, số chip trong túi cô ta càng lúc càng ít.

Vừa nãy còn thắng được mấy chục vạn, giờ trong nháy mắt đã thua sạch.

Đến cuối cùng, cô ta chỉ còn vừa đủ để đánh một ván, chẳng buồn đếm nữa, trực tiếp ném hết chỗ chip còn lại lên bàn: “Không chơi nữa!”

“Ơ, khoan đã.” Mặc Thiên lập tức gọi cô ta lại.

“Lại gì nữa?” Cố Hương Vi tức tối trừng mắt nhìn cô.

“Tôi có thể cho cô mượn mà, chúng ta tiếp tục chơi.”

Mặc Thiên lấy một nắm chip từ chồng chip cao như núi trước mặt, rồi đếm từng cái một.

Đếm đến hai mươi cái, cô xếp lên lòng bàn tay, đưa cho Cố Hương Vi: “Đủ để cô thua tiếp không?”

“Cô, cô, cô—”

Mặc Thiên nói câu này khiến Cố Hương Vi tức đến mức lắp bắp, mãi chẳng nói được câu nào để chửi lại.

Mặc Thiên đẩy chip tới trước mặt cô ta: “Đừng khóc, chip cho cô, chỉ cần chuyển tiền cho tôi là được.”

Câu này mà không nói thì thôi.

Vừa nói ra, Cố Hương Vi lập tức không nhịn được nữa, bị tức đến phát khóc.

Mấy anh em nhà họ Cố đều đau đầu.

Vốn dĩ muốn dỗ dành Hương Vi, kết quả càng dỗ càng tệ, nhìn khí thế của cô, có vẻ không thể dỗ trong một sớm một chiều được.

Cố Tinh Thần vòng tay qua vai Hương Vi: “Đi thôi, anh đưa em đi shopping. Mẫu túi giới hạn lần trước em đặt đã về rồi.”

Nghe thấy túi đã về, Hương Vi hít hít mũi: “Em còn muốn mua quà cho bạn nữa.”

“Muốn đi đâu thì đi.”

Cố Tinh Thần vừa nói, vừa kéo Hương Vi ra ngoài.

Nhưng Mặc Thiên—vốn chẳng biết điều chút nào—vừa nghe thấy có người đi chơi, lập tức đeo túi nhỏ lên: “Tôi cũng đi.”

“……”

Mấy anh em nhà họ Cố suýt thì phun một ngụm máu.

Ai muốn dẫn cô đi chứ!!! 

Cố Hương Vi vừa mới nín khóc, lại òa lên khóc to hơn.

Nếu mà để Mặc Thiên đi cùng, e rằng chẳng thể dỗ con bé nổi.

Cố Tinh Thần quay người lại, ấn trán Mặc Thiên, ngăn cô chạy tới: “Em ngoan ngoãn ở nhà đi, tối nay anh mua bánh kem về cho em.”

“Tôi có thể ra ngoài ăn với anh.” Mặc Thiên đáp lại vô cùng nghiêm túc.

Hoàn toàn không nghe ra ẩn ý trong lời Cố Lão Ngũ.

Thế là, mấy người đứng đó giằng co.

Bầu không khí có phần gượng gạo.

Cố Thiếu Đình nhìn cảnh tượng này, chỉ biết thở dài bất lực.

Anh cầm lấy chìa khóa trên bàn, đi tới, nắm lấy gáy Mặc Thiên, xách cô lên như mèo mẹ xách mèo con.

“Đi thôi, anh dẫn em đi chơi.”

“Đi đâu?”

“Đồn cảnh sát.”

Cố Thiếu Đình xách Mặc Thiên rời khỏi nhà họ Cố.

Cố Tinh Thần nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt đầy cảm kích.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy Nhị ca như một anh hùng, hy sinh vì đại nghĩa, đổi lấy hạnh phúc cho cả gia đình…

Nhưng tâm trạng của Cố Lão Tứ và Lão Ngũ thì không giống vậy.

Chỉ thấy Cố Bắc Thừa mặt mày đen kịt, nhìn Nhị ca và Mặc Thiên đi ra sân.

Chuyện này…

Không phải đáng lẽ là việc của anh sao?

Anh muốn đưa Mặc Thiên về Cục điều tra, tâm sự một chút, trò chuyện một phen.

Biết đâu lại moi ra được một tổ chức tà giáo lớn…



 


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com