Nghe vậy, Cố Thiếu Đình lạnh lùng liếc anh một cái:
“Kiều Hạc, cậu có thành kiến gì với nhà họ Cố sao?”
“Không có.” Kiều Hạc cười nhạt, “Tôi rất kính trọng ông Cố.”
Ý là, trong nhà họ Cố, chỉ có một mình ông cụ Cố là người anh thấy thuận mắt.
Cố Thiếu Đình đương nhiên hiểu được ẩn ý của Kiều Hạc.
Anh cũng cười lạnh:
“Cùng lắm thì như nhau thôi, tôi cũng rất kính trọng ông cụ Kiều.”
Cuộc trò chuyện đầy d.a.o găm đến đây kết thúc.
Cố Thiếu Đình không để ý đến Kiều Hạc nữa, đưa nhíp về phía Mặc Thiên:
“Tự nhổ hay để tôi nhổ giúp?”
“Không nhổ.” Mặc Thiên lập tức từ chối.
Do dự một giây cũng là không tôn trọng mái tóc của cô.
“Nếu không nhổ, sau này đừng gọi mẹ bậy bạ nữa.” Cố Thiếu Đình cảnh cáo.
Cô nhóc này tối qua chạy sang chỗ mẹ anh, còn “lừa” cả hộp trang sức của bà.
Khác gì kẻ lừa đảo đâu?
Chỉ riêng số trang sức trong chiếc vali này cũng phải trên năm trăm ngàn tệ, đủ để bị kết tội lừa đảo với số tiền đặc biệt lớn, ít nhất mười năm tù.
Nhưng Mặc Thiên chẳng buồn quan tâm.
Cô thậm chí còn không thèm lấy vàng nữa, quăng xuống đất, giữ chặt chiếc mũ trên đầu.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đầu có thể rơi, m.á.u có thể chảy, nhưng tóc thì tuyệt đối không thể nhổ!
Kiều Hạc nhanh chóng hiểu ra hai người đang tranh cãi chuyện gì.
Anh xuống xe, đi tới trước mặt Mặc Thiên, nhẹ nhàng chạm vào phần đỉnh mũ nơi buộc tóc nhô lên:
“Người nhà họ Cố tin vào khoa học, không làm giám định quan hệ thì họ không chịu nhận cô, cô cũng không cần so đo với kẻ ngốc. Hay để tôi giúp cô tìm mấy sợi tóc rụng tự nhiên rồi đưa cho cậu ta?”
Giọng nói Kiều Hạc dịu dàng, nghe rất dễ chịu.
Mặc Thiên vô thức tin tưởng anh.
Nhưng cô vẫn cảnh cáo:
“Anh không được nhổ tóc tôi.”
Kiều Hạc mỉm cười gật đầu.
Được anh đảm bảo, Mặc Thiên mới tháo chiếc mũ len trên đầu xuống.
Bên trong, mái tóc đen nhánh được búi thành búi tròn gọn gàng.
Cô đưa tay gỡ dây buộc, ngay lập tức, làn tóc suôn mượt như thác nước đổ xuống, phủ lên bờ vai mảnh mai.
Ánh sáng ban mai chiếu xuống, làm mái tóc đen càng thêm óng ánh, tựa tấm lụa đen mềm mại tung bay trong gió.
Cả Kiều Hạc và Cố Thiếu Đình đều khựng lại.
Từ trước đến giờ, Mặc Thiên lúc nào cũng đội những chiếc mũ kỳ quặc, chưa bao giờ buông tóc ra.
Lúc này, dù cô vẫn mặc đồ chẳng giống ai, nhưng khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú kia lại càng trở nên sinh động dưới lớp tóc đen mềm mại, trông chẳng khác nào một tiểu tiên nữ trong rừng, đẹp đến mơ màng.
Hai người bọn họ từng gặp vô số mỹ nhân, nhưng phải thừa nhận rằng—giữa người đẹp bình thường và tuyệt sắc giai nhân, đúng là có khoảng cách một dải ngân hà.
Kiều Hạc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh đưa tay lấy nhíp và túi đựng mẫu từ tay Cố Thiếu Đình, rồi bước đến trước mặt Mặc Thiên.
Đầu ngón tay vừa chạm vào mái tóc suôn mượt của cô, tim anh chợt rung lên như có sợi tóc khẽ gảy qua dây đàn.