Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Chương 47: Vị thiện nhân này, người là mẹ ta



Việc Đồng Anh Tư và mọi người xuất hiện ở đây phải kể từ cuộc gọi video trong bữa tối.

Lúc ba người phụ nữ đang ăn tối, điện thoại của Vũ Tuyết đổ chuông.

Mở ra xem, là mẹ chồng cô, Tô Như Lan gọi đến.

Vũ Tuyết bắt máy, kéo Đồng Anh Tư và Mặc Thiên vào chung khung hình để bà nhìn thấy.

Ban đầu, Tô Như Lan mỉm cười chào hỏi mọi người.

Nhưng càng nhìn, biểu cảm bà càng trở nên nghiêm trọng.

Cả khuôn mặt gần như dán sát vào màn hình.

Vũ Tuyết và Đồng Anh Tư hiểu rõ tâm trạng của bà.

Dù gì, cảm giác lần đầu gặp Mặc Thiên, bọn họ cũng kinh ngạc y như vậy.

Không ai ngờ được, hai người hoàn toàn không liên quan lại có thể giống nhau đến mức ấy.

Nhất là khi so với gương mặt của Cố Hương Vi, Mặc Thiên càng giống hệt một đứa con gái thất lạc hai mươi năm.

Đồng Anh Tư định mở miệng giải thích, nhưng Mặc Thiên đã nhanh hơn một bước.

Cô chắp tay trước ngực, cúi đầu bái trước màn hình, nói một câu suýt làm vỡ màn hình điện thoại:

“Vị thiện nhân này, người là mẹ ta.”

”…”

Khoảnh khắc đó, hai đầu cuộc gọi đều im lặng.

Vũ Tuyết không tiện nói chuyện, đành gõ chữ cho Đồng Anh Tư xem, để cô giải thích lại với Tô Như Lan.

Nhưng Tô Như Lan chẳng buồn nghe, lập tức bảo họ lái xe đến nhà mình ngay.

Mang theo cô gái nhỏ kia qua.

Còn nhấn mạnh mấy lần:

Ngay lập tức, ngay bây giờ, không thể chậm trễ một phút nào!

Thế là, Vũ Tuyết lái xe, đưa bọn họ đến nhà của Tô Như Lan.

Còn tại sao lại xuất hiện ở khu công nghiệp?

Chuyện này phải cảm ơn một tên sâu rượu điên khùng giữa đường…

Mặc Thiên mơ màng ngủ trên xe, bỗng nhiên nằng nặc đòi đến khu công nghiệp.

Cô nói, phải tìm bức tranh ngay, nếu không sẽ biến mất.

Vũ Tuyết biết, những lời Mặc Thiên nói, thà tin là có, còn hơn không.

Con nhóc này đôi khi ăn nói lung tung, nhưng càng nói linh tinh, càng linh nghiệm…

Thế là bọn họ đến đây.

Nhưng sau khi uống rượu, Mặc Thiên lại càng ngốc nghếch hơn.

Cô nhặt một nhánh cây ven đường, rồi đào bới mặt đường xi măng.

Mức độ sát thương của hành động này có thể hiểu như:

Xi măng thà bị đập bể, còn hơn bị cào ngứa…

Lúc Đồng Anh Tư và Vũ Tuyết đang khuyên can bất thành, hai anh em nhà họ Cố đúng lúc đi ngang qua.

Cố Bạch Dã ấn chặt cánh tay Mặc Thiên, nhìn cô còng lưng vẽ vòng tròn trên đất, bất lực thở dài.

Anh giơ tay, búng một phát lên trán cô:

“Đây là nền xi măng.”

Mặc Thiên loạng choạng đứng dậy, dậm chân xuống vị trí dưới đất, giọng có chút sốt ruột:

“Chính là chỗ này! Mau đào lên, sắp không kịp rồi!”

Lần đầu thấy Mặc Thiên nóng nảy như vậy, Cố Bạch Dã châm chọc:

“Không phải cô có thể xuyên tường sao? Chút xi măng này có là gì.”

Mặc Thiên: “Tự tôi lấy thì bẩn lắm.”

Cố Bạch Dã: ”…” Thế tôi lấy thì không bẩn chắc…

Hai người trợn mắt nhìn nhau, không ai động đậy.

Bỗng nhiên, Cố Thiếu Đình chợt hiểu ra chuyện gì đó.

Anh quay sang ra lệnh:

“Gọi người đến đào đất.”

“Hả?” Cảnh sát bị gọi đến ngơ ngác, “Giáo sư Cố, anh tin lời con nhóc này sao? Khu nhà xưởng cách đây rất xa, chỗ này cũng không có dấu vết mới bị đào xới, sao có thể giấu tranh ở đây?”

“Đào ngay đi, đào đến đường ống thoát nước rồi tính tiếp.”

Cố Thiếu Đình không giải thích, ra lệnh thẳng thừng.

Anh không phải tin Mặc Thiên, mà vì đã hiểu nguyên nhân bức tranh trôi dạt đến đây.

Lúc đầu, bức tranh nhất định được cuộn lại và giấu trong một đoạn ống nước bỏ đi trong phòng lồng khung tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chỉ cần nhìn hướng phủ bụi bên trong là biết.

Van nước trong phòng lồng khung hẳn là đã bị đóng, tạo thành một không gian kín.

Triệu Tứ Thiên giấu tất cả tang vật trong đó.

Nhưng vì một lý do nào đó, van đường ống bị vỡ hoặc hư hỏng, khiến mọi thứ bên trong bị cuốn vào dòng nước, chảy vào đường ống ngoài khu nhà xưởng.

Có lẽ, đây cũng chính là lý do Mặc Thiên nói tranh sắp bị hủy, cần tìm ngay.

Cảnh sát kia vẫn hơi hoang mang, nhưng vẫn làm theo lời giáo sư Cố, bắt đầu đào đất.

Cố Thiếu Đình lấy từ xe một cây xà beng, cùng tham gia đào.

Đường ống chôn rất sâu, họ đào xuống tận năm mét mới thấy dấu vết của ống nước.

Mấy hôm nay thời tiết khô ráo, nên bên trong đã cạn nước.

Mọi người gõ thử, quả nhiên bên trong vọng ra tiếng động lạ.

Cảnh sát lập tức tháo rời đường ống.

Không ngoài dự đoán, bên trong có một hộp đựng tranh, được bọc kín ba lớp nhựa.

Nhưng lúc này, chất lỏng đã bắt đầu ngấm vào bên trong.

Ngoài bức tranh, còn có nhiều hộp nhỏ khác, chứa đồ trang sức, tiền mặt, thậm chí cả những món đồ bị nước cuốn trôi đến mức chỉ còn vài linh kiện nhỏ.

Vừa nãy còn thắc mắc vì sao giáo sư Cố khăng khăng đào chỗ này.

Bây giờ nhìn ánh mắt phát sáng của Mặc Thiên, họ tự hỏi:

Cô ấy không phải thần tiên đấy chứ?

Đây là một đoạn gấp khúc của đường ống, bên trong đầy rỉ sét.

Nếu có một đợt nước tràn vào, cuốn trôi lớp rỉ sét…

Thì tất cả những thứ này sẽ bị cuốn vào trung tâm xử lý nước thải, và vĩnh viễn không thể tìm lại!

Bức tranh đã được thu hồi, ai nấy đều vô cùng phấn khởi.

Mọi người bận rộn xử lý hiện trường.

Đồng Anh Tư nhìn cái hố dưới đất, lại nhìn sang Mặc Thiên.

Cô vẫy vẫy đầu, tự hỏi:

Chẳng lẽ do uống nhiều quá, nên mới xuất hiện cảnh tượng phản khoa học này sao…?

Lúc này, Cố Thiếu Đình bước đến trước mặt cô, vẻ mặt không gợn sóng, lạnh nhạt nói:

“Lại uống rượu à?”

Nghe vậy, Đồng Anh Tư chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, không nói lời nào.

Hai người đối mặt trong bầu không khí đầy ngượng ngùng.

Gió đêm lạnh buốt, mang theo chút bất tiện khó tả.

Lúc này, Mặc Thiên lảo đảo đi tới, khoác lấy cánh tay Đồng Anh Tư.

“Tranh tìm được rồi, đi thôi.”

Đồng Anh Tư khẽ gật đầu, kéo Mặc Thiên lên xe.

Vũ Tuyết đã ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi hành.

Bỗng nhiên, Mặc Thiên hạ cửa kính bên mình, vẫy tay với Cố Bạch Dã và Cố Thiếu Đình.

“Mẹ tôi trông thông minh hơn hai người nhiều, chẳng lẽ IQ chỉ di truyền cho con gái, không truyền cho con trai sao?”

Nói xong, cô le lưỡi làm mặt quỷ, rồi ngả lưng vào ghế, kéo cửa kính lên.

Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã nhìn nhau một cái.

Mẹ cô ấy?

Là mẹ nào?

Hai người ngầm hiểu trong lòng, lập tức đoán ra “mẹ” trong lời Mặc Thiên là ai…

Con nhỏ thần kinh này, đừng nói là nửa đêm định đi gặp mẹ họ đấy nhé…

Vũ Tuyết lái xe đi, cô và Đồng Anh Tư từ đầu đến cuối không thèm để ý hai người họ.

Cố Thiếu Đình và Cố Bạch Dã nhìn theo bóng xe khuất dần, sau đó lại nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương.

Ngay lập tức, hai người leo lên xe, tăng tốc bám theo chiếc xe phía trước.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Cố Bạch Dã giơ nắm đ.ấ.m về phía Cố Thiếu Đình.

Cố Thiếu Đình hiểu ngay, cũng đưa nắm đ.ấ.m ra đáp lại.

Cố Bạch Dã: “Kéo búa bao.”

Giây tiếp theo, “kéo” của Cố Thiếu Đình cắt đứt “bao” của Cố Bạch Dã.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đây là truyền thống nhà họ Cố—mỗi lần đến chỗ mẹ, anh em phải chơi kéo búa bao, ai thua sẽ lĩnh hết hỏa lực của mẹ…

Và đứa phải chịu trận, mười lần thì hết chín lần là Cố Bạch Dã.

Anh não nề thở dài:

“Tại sao người tổn thương luôn là tôi…”


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com