Trương Vân Sinh lại gọi thêm mấy bác gái hàng xóm nữa tới, đều trên dưới năm mươi tuổi. Bọn họ là người nhìn Trương Vân Sinh và Trương Thủy Sinh từ nhỏ tới ớn, hện tại Trương Vân Sinh bị người ta đánh gãy tay, mẹ ruột của người gây tội còn tới nhà làm ầm ỹ, đòi Vân Sinh phải viết thư thông cảm gì đó.
Mẹ kiếp, người ta mất hết cả tương lai rồi, không bắt con trai bà ta bồi thường một bàn tay đã là người tốt bụng, lại còn không biết xấu hổ đòi người ta viết thư thông cảm buông tha cho con trai bà ta sao?
Cứ ở đấy mà nằm mơ đi.
Người đàn bà kia dám tìm tới cửa, còn không phải vì thấy nhà họ Trương không có một người phụ nữ nào, mồm mép người già người trẻ đều không thắng được bà ta, còn không thể động tay, đành phải chịu thiệt sao.
Nhà họ Trương không có phụ nữ không tiện mắng bà ta, nhưng bọn họ có hàng xóm láng giềng, xem ai sợ ai chứ.
Mấy bà thím tập hợp trước cửa nhà họ Trương, vẫn chưa bước vào nhà mẹ Giang đã ra ngoài rồi.
Một tay bà ta cầm dây thừng, một tay cầm ghế dựa, trông thấy đột nhiên trước cửa nhà họ Trương có thêm mấy người phụ nữ trung tuổi, bà ta cũng không để trong lòng.
Vân Chi
Hiện tại trong mắt bà ta chỉ có một mình Trương Vân Sinh.
Mẹ Giang đặt ghế dựa xuống giữa cửa, nói với Trương Vân Sinh: “Nếu cậu không viết thư thng cảm, tôi sẽ treo cổ trước cửa nh cậu.”
Giang An Ni: “Mẹ! Bạn học Trương, tôi cầu xin cậu, cậu đồng ý yêu cầu của mẹ tôi đi mà, nếu không, lỡ bà ấy xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ…”
Thím Lý: “Này, nếu cô không muốn mẹ cô xảy ra chuyện thì mau chóng khuyên nhủ bà ta đi, cô là con gái chẳng lẽ cứ nhìn mẹ cô gây chuyện như vậy sao?”
Thím Triệu: “Nữ đồng chí này, sao bà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Tuy con trai bà đã bị bắt, nhưng chẳng phải bà vẫn còn con gái à? Vì con trai, bà kéo con gái bà tới đây làm loạn, bà không sợ lãnh đạo hay đồng nghiệp của con gái bà biết, sẽ chê cười cô ta sao?”
Giang An Ni ngẩn người, đây cũng là chuyện cô ta lo lắng. Lần trước cô ta và mẹ mình đến quỳ trước cửa nhà họ Trương đã bị đồng nghiệp của Hàn Đông Thanh trông thấy, sau đó người đồng nghiệp kia đã nói với Hàn Đông Thanh, khiến anh ta tức giận không ít.
Hiện tại Hàn Đông Thanh đang trong giai đoạn xét duyệt tăng chức, lãnh đạo rất coi trọng anh ta, nếu như lúc này xuất hiện tin tức người nhà anh ta đi quấy nhiễu quần chúng nhân dân vì em trai mình, thanh danh của anh ta ở trong nhà máy sẽ bị tổn hại, chắc chắn ấn tượng của lãnh đạo về anh ta cũng sẽ không tốt.
Nghĩ đến đây, Giang An Ni hơi lùi bước: “Mẹ, chúng ta về nhà trước đi. Mẹ cứ tiếp tục làm loạn ở chỗ này, sẽ chỉ bị người ta chế giễu mà thôi.”
Mẹ Giang không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác: “Nếu bọn họ thích xem trò vui thì để bọn họ xem đi. Em trai con đã vào tù rồi, mẹ cũng không muốn sống nữa, còn sợ bọn họ chế giễu sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà ta đặt ghế dựa giữa cửa, đứng lên ghế, vắt dây thừng lên trên xa ngang.
Giang An Ni ôm lấy chân bà ta: “Mẹ, mẹ đừng luẩn quẩn trong lòng mà, con cầu xin mẹ đó, mẹ mau xuống đây đi.”
Trương Vân Sinh sợ bà ta thật sự xảy ra chuyện trước cửa nhà mình, cũng vội vàng ôm lấy chân mẹ Giang
Thím Lý đưa mắt ra hiệu cho mấy người bạn già của mình, rồi bước đến trước rút chiếc ghế dựa ra khỏi chân mẹ Giang.
Mẹ Giang đang thắt dở dây thừng, ghế dựa dưới chân bất thình lình bị người ta rút mất, khiến bà ta lập tức ngã xuống đất.
May mà Trương Vân Sinh và Giang An Ni đang giữ chân bà ta, mẹ Giang mới không bị ngã ra đất.
Trương Vân Sinh đặt mẹ Giang xuống đất, rồi lập tức lui lại cách xa hai bước, sợ bà ta lại làm ra chuyện gì vu oan cho anh.
Mẹ Giang vẫn chưa phản ứng lại, đã ngồi trên mặt đất rồi.
Thím Lý: “Sao bà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, lần này nếu không có Vân Sinh, bà đã ngã lăn ra đất rồi đấy, còn không mau cảm ơn Vân Sinh đi.”
“Đúng đấy, bà đến nhà họ Trương gây chuyện, Vân Sinh không chỉ không chấp nhặt với bà, còn không so đo hiềm khích trước đây vươn tay cứu giúp, bà phải cảm ơn cậu ấy tử tế.”
“Bà xem bà đã bằng này tuổi rồi, sao còn luẩn quẩn trong lòng như vậy, cuộc sống tốt đẹp biết mấy, c.h.ế.t là hết chẳng còn gì nữa.”
“Nếu bà c.h.ế.t thật, không biết đứa con trai đang bị nhốt trong tù của bà sẽ đau lòng thế nào đâu. Vì chuyện của cậu ta, bà mới tìm đến cái chết, chẳng khác nào chính cậu ta đã hại c.h.ế.t bà, cậu ta sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, danh tiếng hại c.h.ế.t mẹ ruột cũng sẽ đi theo cậu ta cả đời. Sau này được ra tù rồi, họ hàng người quen ở quê quán sẽ nhìn cậu ta thế nào?”
“Nếu bà thật sự muốn tốt cho con trai bà, thì nên khuyên cậu ta cải tạo trong tù cho tốt, tranh thủ được giảm án, như vậy có thể sớm ra khỏi tù, sớm đoàn tụ với bà.”
“Bà Tiền, bà nói vậy là chưa đúng rồi. Con bà ta vẫn chưa bị phán xử đâu. Bà ta nên khuyên con trai mình thành thật khai báo, thẳng thắn để được khoan hồng mới đúng. Con trai bà cũng thật là, nếu trước đây chủ động đứng ra đầu thú, nói không chừng đã được giảm án rồi, bị cảnh sát bắt đi thế này, sợ là sẽ không được giảm án đâu.”
Đám phụ nữ tôi một câu bà một câu, mẹ Giang không thể xen miệng vào.
Chỉ qua vài câu, bọn họ đã quy kết nguyên nhân mẹ Giang thắt cổ lên người Giang Văn Chung rồi, nếu mẹ Giang thật sự treo cổ ở chỗ này, thì chính là lỗi của Giang Văn Chung…