Mộng Lành Duyên Khởi

Chương 5



14. 

 

Hai năm trước, lúc tôi mồm năm miệng mười c.h.é.m gió với đồng nghiệp trong phòng trà lỡ miệng nói ra câu này. 

 

Lúc đó, mọi người ai cũng cười nghiêng ngả, gọi cậu nói này của tôi chính là “chân lý nhân sinh đỉnh cao”. 

 

Tôi không ngờ… câu nói ấy lại bị chính vị sếp tổng  này nghe thấy. 

 

Hôm ấy, tôi chẳng hề hay biết, cho đến khi nửa đêm nhận được thông báo trong nhóm chat công ty. 

 

Giám đốc Lưu: 【GIẬT MÌNH!! CÔ GÁI CHỈ MUỐN LẤY CHỒNG GIÀU SANG VÀ CÁI KẾT ĐẮNG!!】 

 

Kèm theo đó là một đường link bài viết về việc không nên đặt mục tiêu cưới đại gia. 

 

Giám đốc Lưu còn làm bộ dạy đời: 

 

【Mong rằng toàn thể nhân viên chúng ta rút ra bài học. Hãy sống vì tình yêu đừng vì tiền bạc phù phiếm mà đánh mất bản thân!】 

 

Tôi lập tức nhắn tin riêng. 

 

Cố Dao:【Giám đốc Lưu, nửa đêm đăng bài này làm gì thế?】 

 

Giám đốc Lưu: 【Đừng hỏi! Sếp lớn tự dưng gọi tôi dậy, bắt tôi đăng đấy! Lại còn bảo đừng để ai biết nữa. Cô đừng kể với ai nhé!】 

 

Tôi bật cười. 

 

Đầu óc như vậy mà đòi giữ bí mật? 

 

Chẳng khác gì đang gián tiếp nói với tôi: “Sếp lớn nghe thấy câu nói của cô lúc chiều rồi đấy.”

 

Tôi trở mình trên giường, rồi nhắn tin thẳng cho Hạ Chu Thần. 

 

Cố Dao:【Sếp nghe lén em tám chuyện đấy à?】 

 

Trạng thái ‘đang nhập…’nhấp nháy liên tục. Mãi mấy phút sau mới hiện lên một câu. 

 

Hạ Chu Thần:【Ngày mai tôi sẽ trừ lương giám đốc Lưu.】 

 

HUHUHU…Khổ thân giám đốc Lưu. 

 

 

 15. 

 

May mà cuối cùng giám đốc Lưu không bị trừ lương. Ngược lại, còn được thưởng thêm cơ. 

 

Tôi thật sự không hiểu. 

 

Lúc này, giọng sếp kéo tôi về thực tại: 

 

‘Thật ra thì…”

 

Anh ấy ngập ngừng, rồi im bặt. 

 

Tôi quay sang: 

 

“Sao thế sếp?” 

 

Gương mặt Hạ Chu Thần trở lại vẻ lãnh đạm quen thuộc: 

 

“Không có gì.” 

 

Tôi nhướng mày cũng không hỏi nữa. 

 

Vì… tôi đoán được Hạ Chu Thần định nói gì. 

 

‘Hạ gia cũng được xem là hào môn.’

 

Có điều, tôi sẽ không chủ động hỏi anh ấy. 

 

Tôi vốn thích kiểu người khi yêu phải thể hiện rõ ràng, không vòng vo, mập mờ. 

 

Nếu không thẳng thắn bày tỏ, tôi chẳng buồn đoán. 

 

Một cơn gió mát lướt qua, thổi tung tóc tôi. 

 

Tôi vén tóc ra sau tai, quay người đi về phía ngôi nhà cũ Hạ gia. 

 

“Đi thôi, sếp.” 

 

“…Ừ.”

 

16. 

 

Sáng hôm sau, tôi cùng mọi người Hạ gia đi thắp hương cho cụ cố. 

 

Mưa phùn lất phất, đường núi trơn trượt, mỗi bước đi khó khăn như muốn ngã. 

 

Tôi đành bám chặt cánh tay Hạ Chu Thần, miệng không ngừng lẩm bẩm: 

 

“ Mẹ ơi… trơn quá…” 

 

Anh ấy kiên nhẫn trấn an: 

 

“Không sao đâu. Em đi chậm thôi.” 

 

Mãi mới đến nơi, tôi mệt đến mức chân cũng run rẩy, phải dựa vào Hạ Chu Thần để đứng vững. 

 

Sau khi đốt tiền vàng xong, từng người trong gia đình lần lượt quỳ lạy trước mộ cụ cố. 

 

Đến lượt tôi, mọi người bảo tôi chỉ cần đứng cạnh thôi. 

 

“Cháu đâu phải cháu dâu nhà này, không cần quỳ đâu.” 

 

Tôi bật cười: 

 

“Không sao ạ! Ông cố đã tới thăm cháu trong mơ, cháu không quỳ thì mất lịch sự lắm.”

 

Nói rồi, tôi hạ người quỳ xuống bên cạnh Hạ Chu Thần, thành tâm cúi đầu ba lần. 

 

Trong lòng tôi lẩm bẩm: 

 

“Ông ơi, cháu với anh ấy chắc không thành đâu. Ông tìm cho cháu ai đó tấn công bạo dạn ấy, đừng kiểu úp mở mập mờ thế này. Ông mà không nói gì, coi như đồng ý nhé! Cháu cảm ơn ông!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Cúi đầu xong, tôi vừa đứng dậy phát hiện mọi người đều đang nhìn mình cười cười.

 

Tôi khó hiểu nhìn sang Hạ Chu Thần. 

 

Anh ấy bình thường vẫn mặt lạnh như tiền, nhưng giờ tai lại ửng đỏ thẹn thùng như thiếu nữ vậy. 

 

“Sao thế nhỉ?” Tôi thì thầm. 

 

“Không có gì.” 

 

Hạ Chu Thần vừa dứt lời, một chàng trai trẻ từ phía sau ôm cổ anh ấy, cười tít mắt: 

 

“Úi trời ơi, ngượng ngùng gì nữa anh ơi! Anh chị vừa nãy quỳ bên nhau như bái đường ấy!”

 

Mọi người xung quanh bật cười ầm ĩ. 

 

Bác gái thấy vậy xấu hổ mắng: 

 

“Thằng nhóc kia, im mồm!” 

 

Cậu trai trẻ vừa cười vừa bước sang bên kia. 

 

Khi đó, Hạ Chu Thần im lặng, cúi xuống nắm lấy tay tôi. 

 

Tay tôi vẫn dính bùn khi nãy. 

 

Anh ấy dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch cho tôi. 

 

Tôi định rút tay về, nhưng Hạ Chu Thần lại giữ chặt. 

 

“Đừng nhúc nhích.” 

 

Tôi đành ngoan ngoãn đứng im. 

 

Ngón tay anh ấy khẽ lướt qua lòng bàn tay tôi. 

 

Tôi liếc xuống… bất giác muốn chạm vào hàng mi dài phẩy sương của Hạ Chu Thần. 

 

Ch.ết tiệt… Sao mà đẹp thế!

 

Tôi ho nhẹ, rụt tay về, ra hiệu bằng mắt: “Anh mau nói gì đi chứ?” 

 

Hạ Chu Thần nhíu mày, giọng uể oải đầy ấm ức: 

 

“Chúng cháu… chưa phải quan hệ đó.” 

 

Mọi người cười sượng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. 

 

Còn tôi vẫn nghe nhịp tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ng.ực. 

 

Hạ Chu Thần … rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? 

 

17. 

 

Sau khi thắp hương xong, tôi cùng sếp bắt chuyến tàu chiều về thành phố. 

Họ hàng anh ấy quá là nhiệt tình, nhét cho tôi cả đống đặc sản. 

Đương nhiên, tất cả đều là anh ấy xách. 

Về tới chung cư nhà tôi, tôi vẫn chưa chịu buông tha sếp, còn ngồi lì trong xe để… đòi thêm một ngày nghỉ bù. 

Hạ Chu Thần liếc tôi một cái, ánh mắt hờ hững chứa đầy ẩn ý: 

“Em mơ à?” 

Tôi khoanh tay, ưỡn ngực, mạnh mồm tranh luận, do tôi đã mất Tết Thanh Minh để theo sếp về quê, sếp phải bồi thường cho tôi mới được. 

Sếp chỉ im lặng lái xe, kiên nhẫn nghe tôi lải nhải. Thậm chí, khi tôi khát khô cổ, anh ấy còn đưa cho tôi cốc trà trái cây mua dọc đường. 

“Uống chút cho trơn giọng rồi nói tiếp.” 

 



 

“Hạ Chu Thần, anh… đang chọc tức em đúng không?!” 

 

Tôi không biết hôm nay tôi uống nhầm thuốc gì, dám gọi thẳng tên sếp. 

 

Nhưng sếp không giận, chỉ cười. 

 

Lần này, nụ cười ấy không còn lạnh lùng nữa, mà mang vẻ bất lực cùng… chiều chuộng. 

 

“Tôi nào dám. Em hổ báo thế, chỉ sợ ngày nào đó em ngồi lên đầu tôi…  luôn ấy chứ.” 

 

Tôi sặc nước. 

 

“Gì đấy sếp? Anh nói câu này mà mặt vẫn lạnh được à?” 

 

“Trước mặt em, tôi còn cần giữ hình tượng sao?” 

 

Sếp nói đúng. 

 

Tôi hắng giọng gật đầu, cởi dây an toàn xuống xe: 

 

‘Thôi, em về đây. Ngày mai em đến công ty muộn chút được không sếp?” 

 

Tôi chồm tới gần, chớp chớp mắt tỏ vẻ nũng nịu. 

 

Sếp hơi cứng người, rồi lẩm bẩm: 

 

“Đừng làm bộ dễ thương.” 

 

Sau đó, sếp nhanh như chớp… tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe. 

 

Tôi mất một giây mới kịp phản ứng. 

 

“Gì cơ? Anh dám bảo em già đấy à?!” 

 

Tuổi ba mươi là độ tuổi rất nhạy cảm của nữ giới, vậy mà sếp cứ thích đ.â.m trúng chỗ đau của tôi mãi! 

 

Anh ấy mở cốp, kéo vali ra cho tôi, rồi giơ tay xoa xoa đầu tôi như xoa cún: 

 

“Được rồi, được rồi. Em mãi mười tám, được chưa?” 

 

Tôi giơ nắm đ.ấ.m dọa anh ấy, định tranh vali lại… 

 

“ A Dao…”

Tôi nghe tiếng gọi quen thuộc sau lưng. 

Cả người tôi đông cứng.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com