Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 119: Năm hộp, dùng rất lâu đấy



Người có mái tóc mái, đeo kính viền vàng, đây rõ ràng là Thời Thiếu Đình!

 

Dung Yên lập tức hiểu ra. Hóa ra, Giang Ngự Nhiên cũng giống như cô trước đây, nhận nhầm Thời Thiếu Đình là Giang Ngự Hàn.

 

Cô nhìn Giang Ngự Nhiên, giọng nói chắc nịch:

 

“Đây không phải A Hàn, đây là tổng giám đốc Thời của tập đoàn S.”

 

Giang Ngự Hàn nắm chặt lấy tay Dung Yên nhưng lại không hề lên tiếng.

 

Giang Ngự Nhiên cười lạnh hai tiếng, nói với cô:

 

“Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra đây là cùng một người. Gần đây, Tập đoàn S liên tục đối đầu với Giang Thị, còn cướp đi mấy dự án lớn của bọn tao.”

 

Dung Yên sững sờ.

 

Cô thật sự không biết chuyện Tập đoàn S đối đầu với Giang Thị.

 

Thảo nào Giang Ngự Nhiên lại khẳng định Thời Thiếu Đình chính là Giang Ngự Hàn.

 

Không chỉ giống nhau như đúc, mà còn cố tình cướp dự án của Giang Thị. Chuyện này chẳng khác gì Giang Ngự Hàn dùng một thân phận khác để trả thù cả!

 

Dung Yên hắng giọng, chậm rãi nói:

 

“Dù họ có giống nhau thế nào đi nữa nhưng tôi đã từng thấy hai người xuất hiện cùng một lúc. Vậy nên tôi chắc chắn, họ không phải cùng một người.”

 

Giang Ngự Nhiên nhìn cô, rồi lại nhìn Giang Ngự Hàn, giọng điệu đầy giận dữ:

 

“Hai người cùng một phe, cứ chờ đó mà xem! Tao nhất định sẽ khiến Tập đoàn S trả giá thật đắt.”

 

Giang Ngự Hàn thờ ơ nhún vai, giọng điệu lạnh nhạt:

 

“Anh hai cố lên, tôi cũng không ưa cái tên Thời Thiếu Đình sửa mặt kia lắm.”

 

Giang Ngự Nhiên: “...”

 

Hắn bị làm cho mơ hồ mất rồi.

 

Nhìn Giang Ngự Nhiên tức tối bỏ đi, Dung Yên đóng cửa lại, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Tập đoàn S tại sao lại nhắm vào Giang Thị?

 

Chẳng lẽ tổng giám đốc Thời tưởng rằng Giang Thị có liên quan đến Giang Ngự Hàn nên mới cố tình ra tay trả đũa?

 

Suy nghĩ đến mức đau cả đầu, Dung Yên bỗng có cảm giác muốn gặp trực tiếp Thời Thiếu Đình để hỏi rõ ràng. Nhưng cô không có cách liên lạc với anh ta, mà cũng chẳng phải bạn bè thân thiết gì.

 

Huống hồ, cuộc chiến giữa hai tập đoàn này, cô chẳng thể nào chen chân vào được.

 



 

Sau khi sang nhà Chu Mại đón An An về, Dung Yên liền ở bên chơi với con bé suốt cả buổi tối.

 

Chỉ đến khi An An ngủ say, cô mới vào phòng tắm.

 

Ngày mai cô đã lên kế hoạch đưa An An đi chơi công viên giải trí rồi.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Sau khi chắc chắn An An đã đắp chăn cẩn thận, Dung Yên mới quay về phòng ngủ.

 

Giang Ngự Hàn vẫn chưa ngủ, đang đọc sách.

 

Cô ngồi xuống mép giường, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói với anh nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

 

Dù sao trước đây, anh cũng từng nghi ngờ cô có quan hệ không bình thường với Thời Thiếu Đình.

 

Nói nhiều lại dễ mắc lỗi, thôi thì chẳng nói gì vẫn tốt hơn.

 

Dung Yên mở khóa điện thoại, chuẩn bị lướt Weibo một chút rồi đi ngủ.

 

Dù gì sáng mai cô còn phải dậy sớm làm bữa sáng thật đáng yêu cho An An nữa!

 

Giang Ngự Hàn cũng không chủ động bắt chuyện với cô.

 

Chỉ đến khi cô đặt điện thoại xuống bàn, định nằm xuống, anh mới cất giọng trầm thấp.

 

“Mở ngăn tủ bên cạnh em ra.”

 

Dung Yên hơi nhíu mày, không hiểu sao anh lại đột nhiên bảo cô mở tủ đầu giường.

 

Nhưng nghĩ một lúc, cô vẫn làm theo.

 

Và ngay khoảnh khắc nhìn rõ thứ bên trong, khuôn mặt nhỏ của Dung Yên lập tức đỏ bừng.

 

Cô đếm thử… tận năm hộp!

 

Xem ra, Giang Ngự Hàn vẫn còn ghi hận chuyện trước đó nên mới mua nhiều như vậy để “trả đũa” cô.

 

Dung Yên vội vàng đóng tủ lại, nhanh chóng nằm xuống, còn cố tình quay lưng về phía anh.

 

Trước đây là do cô uống canh bồi bổ nên mới chủ động như thế.

 

Hơn nữa, dạo này cô bận rộn, đến cả nói chuyện với Giang Ngự Hàn còn không được mấy câu, tình cảm nhạt nhòa chẳng khác gì bạn cùng phòng.

 

Giờ đột nhiên lại phải thân mật như vậy, cô thật sự không làm được!

 

Thấy cô trốn kỹ trong chăn, Giang Ngự Hàn thô bạo kéo chăn ra, còn cưỡng ép cô xoay người đối diện với mình.

 

Dung Yên nuốt nước bọt liên tục, cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập ngày càng nhanh hơn.

 

Bàn tay lạnh lẽo, thon dài của anh đặt lên eo cô.

 

“Em không muốn sao?”

 

Khi hỏi câu này, gương mặt anh không có chút cảm xúc nào khiến cô không tài nào đoán được anh có phải đang giận hay không.

 

Giọng Dung Yên khàn đặc:

 

“Chỉ là... quá đột ngột, em chưa chuẩn bị tinh thần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Rõ ràng, cô đã lên kế hoạch tối nay sẽ ngủ sớm, sáng mai dậy làm bữa sáng cho An An, sau đó đưa bé đi chơi.

 

Trong kế hoạch của cô, vốn dĩ không hề có Giang Ngự Hàn.

 

Anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp như rót mật:

 

“Vậy em cảm thấy... năm hộp vẫn còn ít sao?”

 

Không cần nghĩ cũng biết, Dung Yên lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Chẳng hề ít chút nào, năm hộp cũng đủ dùng rất lâu rồi.”

 

Anh khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh lùng vang lên:

 

“Nếu em không phải đến C thành quay phim, vậy thì chẳng mấy chốc sẽ dùng hết thôi.”

 

Dung Yên mím chặt môi, không dám nghi ngờ “năng lực” của Giang Ngự Hàn. Bởi vì cô đã từng đích thân trải nghiệm rồi.

 

Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô nhẹ giọng nói với anh, vô cùng dịu dàng:

 

“Ngày mai em phải dậy sớm làm bữa sáng cho An An, rồi còn đưa con bé đi chơi công viên nữa.”

 

“Hửm? Ý của Dung tiểu thư đây là,

 em muốn từ chối anh chỉ vì muốn làm bữa sáng cho An An sao?”

 

Trong lòng Dung Yên âm thầm giơ ngón cái tán thưởng Giang Ngự Hàn đúng, chính xác là ý này đấy. Nhưng cô nhát gan, không dám nói thẳng ra, ai bảo cô chẳng có chút lợi thế nào về mặt sức mạnh cơ chứ!

 

Cằm cô bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, không cho cô cơ hội mở miệng, ngay sau đó, một nụ hôn mạnh mẽ đã phủ xuống.

 

Bá đạo, cuồng nhiệt, không cho phép cô có cơ hội từ chối.

 

Đôi mắt to tròn của Dung Yên trợn lên, không hề nhắm lại.

 

Tên Giang Ngự Hàn này thật quá đáng! Cứ thế mà hôn cô mà chẳng báo trước gì hết!

 

Đến khi bờ môi anh dời đi, trượt xuống cổ cô, Dung Yên mới cảm thấy đầu óc quay cuồng.

 

Cô... Cô đang trong trạng thái thiếu oxy trầm trọng đây mà.

 

Mãi một lúc lâu, cô mới có thể điều hòa lại nhịp thở, cơn choáng váng cũng dần tan biến.

 

Môi anh nóng rực, cứ ghé sát vào cổ cô, không chịu rời đi.

 

Dung Yên chợt nhớ đến lần trước, Giang Ngự Hàn đã để lại dấu vết trên cổ cô...

 

Rõ ràng là đang uy h.i.ế.p cô mà!

 

Bàn tay thon dài mạnh mẽ của anh từ lúc nào đã siết chặt lấy eo cô khiến cô không thể nào trốn thoát.

 

Ngay cả muốn dịch ra xa một chút cũng không thể.

 

Cô ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn anh.

 

Đáng ghét! Cố tình không cho cô cơ hội lên tiếng!

 

Anh cúi xuống, lại một lần nữa hôn cô.

 

Lần này, Giang Ngự Hàn còn cắn nhẹ lên đôi môi cô.

 

“Anh... Anh...”

 

Dung Yên nghẹn lời, tức đến mức không nói thành câu.

 

Anh liếc nhìn tủ đầu giường, giọng nói trầm ổn, không vội không chậm:

 

“Em thực sự muốn từ chối anh chỉ vì muốn làm bữa sáng cho An An sao?”

 

Dung Yên nuốt nước bọt một cách khó nhọc, ánh mắt có chút né tránh, mang theo sự chột dạ rõ ràng.

 

“Giang Ngự Hàn... Chủ yếu là vì quá đột ngột, em cần có thời gian để chuẩn bị.”

 

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo vẻ nguy hiểm khó đoán.

 

“Em xem anh là gì?”

 

Dung Yên sững sờ, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

 

Chủ yếu là cô không dám nói cô xem anh như một người bạn cùng phòng.

 

Đêm nay cô mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo, hàng cúc trên áo được cài ngay ngắn.

 

Ngón tay thon dài của anh lướt đến cúc áo đầu tiên.

 

Chẳng mấy chốc chiếc cúc thứ nhất bị mở ra.

 

Sau đó, khi cúc thứ hai đang dần được tháo bỏ, giọng anh nhàn nhạt cất lên:

 

“Anh không phải là một quả bóng, để em muốn thì đá đi, không muốn thì vứt bỏ.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Yên lập tức đỏ bừng.

 

Vì chột dạ, cô quên mất việc ngăn cản hành động của anh.

 

Cô thề cô thật sự chưa bao giờ xem Giang Ngự Hàn như một quả bóng!

 

Nhưng đúng là lần trước, vì uống canh bổ mà cô đã nhờ anh “giúp đỡ”.

 

Còn lúc này, khi anh muốn cô “giúp đỡ” lại, cô lại không muốn...

 

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Dung Yên bừng tỉnh.

 

Cô phát hiện ra hàng cúc trên áo ngủ của mình đã bị Giang Ngự Hàn cởi sạch.

 

Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn cô...

 

Không hề che giấu chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com