Dung Yên lại tắm thêm một lần nữa nhưng ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể cô vẫn chưa hề dịu đi. Ngược lại, nó càng lúc càng bùng cháy dữ dội hơn.
Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh nhưng vẫn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cao đến mức khó chịu.
Bát canh bổ dưỡng kia, có phải bổ dưỡng quá mức rồi không?!
Bên cạnh cô, Giang Ngự Hàn dường như đã ngủ say.
Dung Yên không hề buồn ngủ chút nào, cô trở mình liên tục, vô tình chạm vào cánh tay anh.
Mát lạnh.
Cô dường như đã tìm ra cách để hạ nhiệt rồi!
Dung Yên chống cằm, chăm chú nhìn Giang Ngự Hàn. Ánh mắt sáng rực như đang nhìn một món ăn ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn một miếng.
Giang Ngự Hàn vốn chưa ngủ, nay bị cô nhìn như vậy, lại càng không thể nào ngủ nổi.
Anh mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt “muốn ăn thịt người” của cô.
Nhìn thấy “món ăn” đã thức dậy, Dung Yên không chút do dự, nhào thẳng tới.
Hai tay ôm chặt lấy eo anh, còn cố tình cọ cọ gương mặt nóng hổi lên lồng n.g.ự.c anh.
Giang Ngự Hàn bóp cằm cô nhưng Dung Yên không hề thấy đau, trái lại còn cảm thấy thoải mái.
Bởi vì tay anh rất lạnh, có thể giúp cô hạ nhiệt.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm khàn:
“Em đang quyến rũ anh sao?”
Dung Yên không trả lời, cô chỉ chớp mắt với anh một cái. Cô chỉ muốn làm giảm bớt nhiệt độ trên cơ thể mình mà thôi.
Rất nhanh Giang Ngự Hàn đã phát hiện ra sự bất thường của cô.
Anh bỏ tay khỏi cằm cô, bàn tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng đặt lên eo cô, khẽ siết lại.
“Em sao thế?”
Dung Yên bĩu môi, giọng điệu đáng thương:
“Em uống hai bát canh đại bổ, bây giờ nóng quá, nóng quá…”
Giang Ngự Hàn cầm điều khiển điều hòa trên bàn, giảm nhiệt độ xuống vài độ. Thế nhưng ngọn lửa trong người Dung Yên vẫn không ngừng bùng cháy.
Thấy điều hòa chẳng có tác dụng gì, cô liền chỉnh nhiệt độ trở lại, sợ sẽ làm Giang Ngự Hàn bị lạnh.
Dung Yên quay lưng đi, cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn về phía anh nữa. Vì càng nhìn, cô lại càng cảm thấy Giang Ngự Hàn trông thật... ngon miệng!
Hỏng rồi, suy nghĩ của cô thật không trong sáng!
Mới chưa đầy một phút trôi qua mà Dung Yên lại có cảm giác như đã trải qua cả thế kỷ.
Đột nhiên, cô nhớ đến bộ đồ ngủ vải vóc ít đến đáng thương mà Lâm Kiều Kiều từng cùng cô đi mua.
Cô chậm rãi quay đầu lạiphát hiện Giang Ngự Hàn đã nhắm mắt.
Anh không định giúp cô sao?
Cũng đúng thôi, anh vẫn còn giận cô, nghĩ rằng cô và Thời Thiếu Đình có mập mờ gì đó.
Nhưng vấn đề là từ sau “cuộc giao dịch” sáu trăm nghìn kia, cô chưa từng gặp lại Thời Thiếu Đình.
Rõ ràng, giữa cô và anh ta chẳng hề có bất kỳ mối quan hệ nào!
Dung Yên bgồi dậy xuống giường, quyết định đi lấy ít đá lạnh, tối nay cô sẽ ngâm mình trong nước đá cho qua cơn nóng này.
Thế nhưng vừa đặt chân xuống sàn, cô đã bị Giang Ngự Hàn kéo trở lại.
“Em định đi đâu?”
Bị anh giữ chặt, Dung Yên tức giận trừng mắt:
“Anh không định giúp em thì đừng hỏi nhiều!”
Giang Ngự Hàn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng kề sát bên tai cô.
Hơi thở của anh khiến cô càng thêm nóng.
“Em nói với anh là em cần giúp bao giờ?”
Dung Yên: “...”
Lẽ nào cô đã tỏ ra quá kín đáo rồi sao?
Vòng tay ôm lấy cổ anh, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh ướt át.
“Rõ ràng anh nhắm mắt lại, chẳng phải là không muốn giúp em sao?”