Khanh Khanh Như Mộng

Chương 17



Tôi không ngờ rằng, ngày gặp lại Lục Chấp, hoàn cảnh lại ra nông nỗi này.

Anh ta đứng trước một tòa nhà, bị người ta mắng như tát nước chỉ vì làm đổ một bát súp. Nhưng dù vậy, miệng vẫn không ngừng cầu xin họ đừng đánh giá kém.

Anh ta râu ria xồm xoàm, trông như một kẻ mất hết linh hồn, hốc hác đến mức đáng thương.

Bộ đồng phục màu vàng trên người anh ta rộng thùng thình, quầng thâm dưới mắt đen sẫm như một con xác sống.

Quả nhiên, người dựa vào quần áo mà ra dáng. Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi còn gì mà không buông bỏ được nữa đây?

Thấy tôi, anh ta sững sờ tại chỗ, môi run run, rồi nước mắt chảy dài từ hốc mắt hõm sâu.

"Khanh Khanh..."

Tiếng gọi ấy như nghẹn lại trong cổ họng, khàn đặc không thành tiếng.

Như thể ngày hôm qua, nhưng cũng như đã rất lâu, rất lâu rồi.

Tôi quay người định rời đi, nhưng anh ta lao lên, túm lấy tay tôi.

"Khanh Khanh, đừng đi... Khanh Khanh, Khanh Khanh..."

Bị anh ta làm phiền đến phát bực, tôi hất mạnh tay ra, lạnh giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Có chuyện thì nói nhanh! Một lát nữa bà vợ điên của anh lại đến kiếm chuyện với tôi đấy."

Mắt Lục Chấp bỗng chốc đỏ hoe: "Khanh Khanh, nếu bây giờ anh nói anh hối hận rồi, có phải quá điên không?"

Tôi nhìn anh ta đầy châm chọc: "Ít ra anh cũng tự biết."

"Nhưng anh thật sự hối hận rồi, anh thực sự hối hận."

Lục Chấp ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau đớn kéo mạnh tóc mình.

"Anh hối hận lắm, Khanh Khanh... Rõ ràng anh đã có tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời, nhưng lại tự tay phá hủy mọi thứ."

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

"Anh không biết trân trọng, chính tay hủy hoại người con gái yêu anh nhất."

Nghe anh ta nói bằng cái giọng tràn đầy cảm xúc ấy, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Bớt diễn đi, hóa ra anh cũng học được trò ‘vừa làm vừa khóc’ của Trương Thiến rồi đấy à?"

Tiếng nức nở của Lục Chấp nghe như xé lòng, đau đớn tột cùng.

Tôi nhìn thấy mu bàn tay đang túm tóc của anh ta đầy vết thương, nhiều chỗ còn mưng mủ.

Một cú siết chặt thôi cũng đủ làm vết thương nứt ra, m.á.u lại rỉ xuống.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com