Kế Hoạch “Đội Mũ Xanh” Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 8



Xuống xe ngựa, Lý Nhị xuống trước, sau đó đưa tay muốn đỡ ta.

Ta không cần hắn đỡ, tự mình nhảy xuống.

Vừa chạm đất, ta bỗng cảm thấy—

Có phải trước mặt hắn, ta nên dịu dàng một chút không?

Ta nhìn hắn, nghiêm túc uy hiếp:

“Không được vì ta không dịu dàng mà không thích ta! Nếu không, ta sẽ đánh chàng!”

Hắn nắm lấy nắm đ.ấ.m của ta, sau đó nhẹ nhàng xoay người ta lại, rồi nói:

“Nhìn đi.”

Trước mắt ta là một tòa nhà cổ kính, cổng sơn son, xà nhà chạm trổ tinh xảo.

Trên tấm biển lớn trước cửa, có hai chữ “Lý phủ”.

Ta ngạc nhiên vui mừng nhìn hắn:

“Đây là của chàng sao?”

“Là nơi chúng ta sẽ chung sống sau khi thành thân.”

Ta không kìm được ý cười trên môi, lập tức giơ tay đ.ấ.m hắn một cái:

“Ai nói ta muốn gả cho chàng chứ?”

Khóe mắt ta liếc thấy Tiểu Nha khẽ run, còn làm một vẻ mặt nổi da gà.

Dù viện này không rộng bằng Hầu phủ, cũng không xa hoa tinh xảo bằng, nhưng Lý Nhị vẫn nắm tay ta, dịu dàng nói:

“Trong sân trồng toàn là hoa tường vi mà nàng thích.”

“Đến mùa hạ và mùa thu, hoa sẽ nở rộ khắp vườn.”

“Ở góc kia có một cây quế trăm tuổi.”

“Đến lúc đó, mùi hương quế sẽ tỏa khắp sân. Ta sẽ làm bánh quế hoa cho nàng ăn.”

“Khoảng đất trống bên hồ sẽ trồng thêm mấy cây ăn quả, như tỳ bà, mận… Đợi sau này có con, bọn chúng có thể leo cây hái quả.”

Hắn lại chỉ cho ta đâu là phòng chính, đâu là thư phòng.

Trong thư phòng có một kệ sách, bên trong đã xếp đầy thoại bản.

Ta tò mò hỏi:

“Cái gì đây? Chàng cũng đọc thoại bản sao?”

Hắn khẽ nhếch môi cười, đáp:

“Đây là chuẩn bị cho nàng.”

Ta hừ một tiếng, trong lòng sung sướng, nhưng ngoài miệng lại nói:

“Chàng xem thường ta rồi, ta là kiểu người xem sổ sách, thích làm ăn, là làm quản gia đó!”

Hắn cười:

“Coi như để nàng g.i.ế.c thời gian vậy. Sau này sổ sách trong phủ đúng là phải nhờ phu nhân vất vả rồi.”

“Ai là phu nhân của chàng chứ?” Ta cầm khăn tay đánh nhẹ hắn một cái, rồi che miệng cười trộm.

Hắn cũng nheo mắt cười nhìn ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ngoài kia ánh nắng ấm áp rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta tràn đầy mong chờ về cuộc sống mới.

Lý Nhị đưa ta ra phố lớn, ta vẫy tay chào hắn rồi rẽ sang hướng cửa hàng của mình, định ghé qua xem xét một chút.

Nhưng khi đi trên đường, ta bất chợt trông thấy một nữ nhân ôm đứa trẻ, dáng vẻ thất thần, bước đi vô định.

Mái tóc nàng bù xù, ánh mắt trống rỗng.

Nàng ta chính là người từng tìm Lý Nhị xem tướng hơn một năm trước.

Ta lập tức chạy đến hỏi:

“Phu nhân, sao người lại thành ra thế này?!”

Ta hỏi mấy lần, nàng ta mới dường như hoàn hồn.

Nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào hỏi:

“Công tử, ta có quen người sao?”

Lúc này ta vẫn đang mặc nam trang.

Bị nàng hỏi vậy, ta thoáng lúng túng, chỉ có thể đáp:

“Trước đây ta từng gặp phu nhân. Khi đó người ăn mặc xa hoa lộng lẫy, sao bây giờ lại ra nông nỗi này? Hài tử khóc mãi không ngừng, có phải đói rồi không?”

Nàng càng khóc dữ hơn.

Ta đưa nàng vào trà lâu, chọn một gian phòng riêng, gọi trà và điểm tâm.

Nàng vừa cho con bú, vừa đói đến mức vội vã ăn như nuốt chửng.

Ta vẫn còn nhớ lần trước gặp nàng, dù trong mắt có chút sầu lo, nhưng vẫn là một phu nhân đoan trang nhã nhặn.

Chẳng ngờ giờ đây lại tiều tụy đến mức này.

Ăn no xong, nàng ta mới nhẹ giọng kể về những gì đã xảy ra với mình.

Nàng xuất thân thấp kém, vốn chỉ là một nha hoàn hầu hạ bên cạnh trượng phu.

Nhà chồng ban đầu không chấp nhận hôn sự này, nhưng trượng phu của nàng lấy cái c.h.ế.t ra ép buộc, khiến phụ mẫu hắn đành miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi thành thân, tuy hai người gặp nhiều khó khăn, nhưng vẫn sống hạnh phúc bên nhau, tình cảm trước sau như một.

Nhưng bất hạnh thay, vào mùa đông năm ngoái, trượng phu nàng nhiễm phong hàn, chẳng bao lâu thì qua đời.

Mẹ chồng nàng vô cùng tức giận, cho rằng chính nàng đã khắc c.h.ế.t con trai bà.

Vì quá đau lòng, nàng sinh non, hài tử chào đời sớm hơn dự kiến.

Lại thêm việc nàng sinh con gái, nên cả hai mẹ con đều bị coi là điềm xấu, bị đuổi khỏi nhà.

Nghe đến đây, mắt ta đẫm lệ.

Ta quá hiểu nỗi đau của nàng.

Trên đời này, có biết bao nữ nhân khổ sở như nàng?

Trước đây, khi còn ở nhà mẹ đẻ, ta cũng sống trong sợ hãi, nhẹ thì bị mắng chửi, nặng thì bị đánh đập.

Gả đi rồi lại càng thê thảm hơn, ai cũng có thể mắng, ai cũng có thể đánh.

Chỉ xem ngươi gặp phải là người hay là súc sinh mà thôi.

Nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói với ta:

“Công tử thật nhân hậu. Ngài và ta vốn chẳng quen biết, vậy mà ngài không chỉ mời ta một bữa no, cho ta uống trà nóng, mà còn quan tâm đến cảnh ngộ của ta. Thu Nương thật sự cảm kích vô cùng.”

Ta khẽ thở dài, đều là những kẻ số khổ cả thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com