“Ngươi là ai thì liên quan gì đến bọn ta? Làm nghề này, bọn ta vốn chẳng mong sống lâu! Chỉ cầu hôm nay có rượu thì hôm nay say!”
“Mỹ nhân, ngoan ngoãn qua đây đi, bọn ta sẽ dịu dàng với ngươi một chút!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Giờ ta nên nhảy xuống vực, giữ lấy thanh danh trong sạch mà bỏ mạng?
Hay cứ tạm nhẫn nhịn, dù có mất đi trinh tiết nhưng ít ra vẫn còn một con đường sống?
Ta đang rối bời trong suy nghĩ thì bất chợt—
Ba mũi tên nhọn xuyên qua không trung, lập tức đ.â.m xuyên cổ họng ba tên sơn tặc, khiến chúng ngã gục ngay tại chỗ!
Những tên còn lại vội vàng quay đầu nhìn.
Một thanh niên cao lớn, vận y phục giản dị, lững thững bước ra từ trong rừng.
Trên tay hắn là một cây cung trống không, hiển nhiên hắn chính là người vừa b.ắ.n tên.
Ba tên sơn tặc còn sống lập tức rút đao, gầm lên rồi xông về phía hắn.
Ta chưa từng tận mắt chứng kiến ai biết võ công.
Vậy mà nam nhân này chỉ cầm một thanh loan đao, lại có thể dễ dàng đánh bại ba kẻ cầm đại đao hung hãn, khiến bọn chúng nằm rạp dưới đất không dậy nổi!
Hắn nhanh chóng lấy dây thừng trói ba tên bị thương lại, động tác thuần thục mà mạnh mẽ.
Sau đó, hắn tiến đến ba tên đã chết, cúi người kiểm tra hơi thở, rồi dứt khoát rút từng mũi tên ra khỏi xác.
Hắn bình tĩnh lau sạch vết m.á.u trên mũi tên bằng chính y phục bọn sơn tặc, sau đó thong thả nhét lại vào ống tên của mình.
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, sát phạt quyết đoán mà không chút do dự.
Lạnh lùng đến mức khiến người ta kinh hãi.
Khoảnh khắc này, hắn khoác trên người không phải chỉ là một bộ y phục vải thô đơn giản, mà tựa như một chiến bào thấm đẫm sát khí nơi sa trường…
Rất nhanh, quan binh đã đến.
Một nam nhân nhỏ con, gầy gò đi trước dẫn đường, xem chừng có quen biết với vị tráng sĩ này.
Hắn trao đổi đôi ba câu với quan binh, thái độ của bọn họ lập tức trở nên cung kính, thậm chí còn chắp tay hành lễ với hắn.