Hậu Cung Này Có Ai Là Người Bình Thường Không?

Chương 8



"Ông chủ nhận được tiền nói hôm nay phòng thượng hạng đang giảm giá, chỉ cần hai mươi lăm lạng là được, lập tức bảo tiểu nhị hoàn lại năm lạng bạc cho các thương nhân."

Lúc này hắn ta mỉm cười nói: "Đáng tiếc tiểu nhị là người không trung thực, nghĩ bụng dù sao cũng không ai biết, nên đã lén cất hai lạng, sau đó đưa lại ba lạng bạc còn lại cho các thương nhân, ba người vừa hay mỗi người được chia một lạng."

"Vấn đề bây giờ là, ba thương nhân ban đầu mỗi người đưa mười lạng bạc, trừ đi một lạng tiểu nhị trả lại thì còn chín lạng, ba lần chín bằng hai mươi bảy, cộng thêm hai lạng tiểu nhị giấu đi, đúng là hai mươi chín lạng. Nhưng trước đó rõ ràng họ đã đưa ba mươi lạng, xin hỏi một lạng bạc còn lại đã đi đâu?"

A Sử Na Tư Lực nói xong, văn võ bá quan xì xào bàn tán, ai nấy đều lộ vẻ khó khăn, loại câu đố hóc búa đốt não này hiển nhiên không phải là sở trường của họ.

Ta điềm tĩnh ngồi một bên, chờ đợi thời khắc quyết định để đứng ra cứu thế giới!

15

Qua nửa cây nhang, văn võ bá quan vẫn chưa có kế sách.

Tạ Hạo Lan hơi nhíu mày, nhìn quanh nói: "Vị ái khanh nào có thể giải đáp cho Vương tử?"

Mọi người lần lượt cúi đầu, còn có không ít người lộ vẻ xấu hổ.

Ta cũng có chút ngán ngẩm, làm sao những lão hồ ly quan trường này có thể không trả lời được câu hỏi kiểu này, dù các võ tướng không được thì những cao thủ tính toán tài chính hàng ngày ở Hộ bộ chắc chắn phải hiểu rõ, vở kịch này hoàn toàn là cố tình hạ thấp trí tuệ của mọi người để làm nổi bật nữ chính.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thấy không ai đáp lại, A Sử Na Tư Lực mãn nguyện, lộ ra nụ cười khinh miệt:

"Có vẻ câu hỏi của ta quá khó rồi, hehe, Trung Nguyên Đại triều. . . cũng chỉ đến thế thôi."

Văn võ bá quan nghe xong đều rất tức giận, tất cả đều trừng mắt nhìn A Sử Na Tư Lực.

Tay Tạ Hạo Lan cũng nắm chặt lại, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Có vẻ đến lúc ta xuất hiện rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi người hành lễ với Hoàng đế, nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có thể giải đáp cho Vương tử."

16

Sự xuất hiện của ta đối với Tạ Hạo Lan không nghi ngờ gì là một cơn mưa kịp thời, đôi mắt hắn ta lóe lên niềm vui, nói vang: "Ái phi mời nói."

Ta hắng giọng, nói: "Câu đố này thực ra là một cái bẫy."

"Cái bẫy?"

Mọi người bàn tán xôn xao.

"Đúng vậy, đó chính là một cái bẫy, bởi vì hai mươi bảy lạng bạc mà thương nhân bỏ ra và hai lạng trong tay tiểu nhị hoàn toàn không thể cộng lại với nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả." Ta chỉ ra điểm mấu chốt.

"Hai mươi bảy lạng bạc thực chất là tổng của hai mươi lăm lạng tiền phòng và hai lạng tiểu nhị cất giấu, vì vậy ở đây đã bao gồm hai lạng đó rồi, làm sao có thể cộng thêm lần nữa? Cách tính đúng là tiền phòng thực tế hai mươi lăm lạng cộng với hai lạng của tiểu nhị, cộng với ba lạng ông chủ trả lại, đúng bằng ba mươi lạng ban đầu họ đã bỏ ra!"

Thực ra đây là một bài toán số học rất đơn giản, chỉ là A Sử Na đã dẫn dắt sai mọi người ngay từ đầu.

Lúc trước Thục Phi trả lời được là vì nàng ấy từng bị hỏi câu này trong một cuộc phỏng vấn công việc, lúc đó không trả lời được, lấy làm xấu hổ, về nhà đã tìm kiếm trên mạng và biết được đáp án đúng.

"Ồ~ Hiểu rồi."

"Thì ra là vậy."

"Quý phi nương nương quả thật thông minh tuyệt đỉnh!"

Văn võ bá quan thảo luận nhỏ, hầu hết những người thông minh hiểu ngay, lộ vẻ mặt thông suốt, dĩ nhiên vẫn còn một số người đầu óc vẫn đang quay tròn.

Tạ Hạo Lan rất đắc ý, mặt đầy nụ cười nói với A Sử Na Tư Lực: "Đáp án này Vương tử có hài lòng không?"

Sắc mặt A Sử Na Tư Lực có phần khó coi, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói: "Quý phi nương nương tư duy rõ ràng, trả lời rất tốt, ta tâm phục khẩu phục."


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com