Cô Con Gái Thích Thêm Mắm Dặm Muối

Chương 3



Mấy ông bà già đứng gần đó tưởng mình kín đáo, nhưng vẫn không giấu nổi ánh mắt đánh giá và bàn tán về tôi. 

 

"Phi Phi là đứa trẻ ngoan, chỉ tiếc là lại có một người mẹ như vậy." 

 

"Nghe nói cô ta bị rối loạn hưng cảm, bị công ty đuổi việc, bây giờ cả ngày chỉ biết ngủ. Đáng thương cho con bé, tuổi này đã phải đi làm thêm rồi, thật là khổ." 

 

Nghe thấy vậy, tôi liền chạy đến trước mặt họ, giả vờ kinh ngạc hỏi: 

 

"Ý mọi người là gì? Phi Phi mấy ngày nay không đi học sao?" 

 

Mấy người họ lộ vẻ lúng túng, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn thẳng vào tôi. 

 

Tôi tự nhiên nói tiếp: 

 

"Hôm đó Phi Phi chạy đến công ty tôi khóc lóc om sòm, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Con bé học nhiều quá, đầu óc rối loạn, tự dưng có thêm mấy ký ức kỳ quái, nào là thi điểm thấp thì bị tôi đánh mắng, còn bị phạt nhịn đói. 

 

"Bác sĩ bảo đây là triệu chứng của chứng hoang tưởng nghiêm trọng, thế nên tôi mới xin nghỉ mấy ngày để ở bên con bé." 

 

"Tôi cũng đã tự kiểm điểm lại bản thân, có thể trước đây đã ép con bé quá mức. Giờ để tránh kích thích nó, chỉ có thể chiều theo nó thôi. Muốn ăn đồ ăn vặt thì ăn. Nếu nó có nói gì với mọi người, mong mọi người đừng tin." 

 

Nói xong những lời đó, tôi nghẹn ngào rời đi. 

 

Sau lưng, một bà cụ vội vàng gọi điện thoại: 

 

"Ôi trời ơi, ông mau về đi, đừng đến hội phụ nữ nữa, đây chỉ là hiểu lầm thôi!" 

 

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. 

 

Chẳng phải chỉ là thêm mắm dặm muối thôi sao? Con gái nói được, thì tôi cũng nói được. 

 

Nhưng rõ ràng, lời của người lớn lại có sức thuyết phục hơn lời của trẻ con. 

 

Nếu không ngoài dự đoán, danh hiệu "đứa trẻ mắc chứng rối loạn hưng cảm và chuyên nói dối" của con gái tôi, đã được xác nhận chắc chắn trong mắt đồng nghiệp và cư dân khu này rồi.

 



 

Hôm sau, tôi chủ động gọi điện hỏi giáo viên chủ nhiệm về tình hình của con gái ở trường. 

 

Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên nói: 

 

"Cái gì? Bạn Âu Phi Phi đã xin nghỉ bệnh hơn nửa tháng, nói là bị cúm nặng. Không phải chính cô đã nhắn tin báo với tôi sao?" 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nói rằng mình chưa từng gửi tin nhắn nào cả. 

 

Hai bên đối chiếu lại, giáo viên chủ nhiệm lập tức nhận ra có vấn đề. Cuối cùng, họ tìm thấy con bé trong một quán net gần trường và đưa nó về. 

 

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, tôi cũng nhanh chóng đến trường. 

 

Vừa định gõ cửa phòng giáo viên, tôi đã nghe thấy giọng con gái đang khóc lóc than phiền bên trong. 

 

"Thầy ơi, ở nhà ngột ngạt lắm, em muốn bỏ nhà đi!" 

 

"Mẹ em bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lúc nào cũng ép em phải đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Chỉ cần thiếu một điểm là phạt nhịn một bữa. Lần trước thi xong, ba ngày liền em mới được ăn cơm, đói đến mức phải đi ra ngoài đào rau dại ăn cầm hơi." 

 

"Em biết mẹ cũng vì muốn tốt cho em, nhưng bà ấy càng như vậy, em càng sợ phải học. Chỉ có quán net mới là nơi duy nhất em cảm thấy vui vẻ." 

 

"Nếu thầy cô không tin, có thể hỏi đồng nghiệp của mẹ em hoặc cư dân trong khu nhà em ở. Họ đều biết cả. Nhưng em không nỡ để mẹ bị đi tù, nên đã cầu xin họ giữ bí mật. Thầy cô cũng đừng báo cảnh sát nhé, em sẽ không sao đâu." 

 

Giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt nói: 

 

"Không được, đây là bạo lực gia đình, chúng tôi phải báo cáo lên trên." 

 

Tôi đẩy cửa bước vào, trên mặt mang theo lớp trang điểm tiều tụy mà tôi đã tốn nửa tiếng để vẽ. 

 

Nhìn thấy con gái, tôi giơ tay tát cho nó một cái. 

 

Con bé ôm mặt, trốn sau lưng giáo viên chủ nhiệm, khóc lóc: 

 

"Thấy chưa, mẹ em thật sự có vấn đề thần kinh!" 

 

Tôi không để ý đến nó, mà ngay trước mặt tất cả giáo viên, lần lượt gọi điện cho đồng nghiệp và bảo vệ khu chung cư. 

 

"Ừ, làm phiền mọi người một chuyến rồi, Phi Phi tìm được rồi. Haiz, chẳng phải lần trước con bé phát bệnh ở công ty sao? Giờ lại tái phát rồi." 

 

"Bảo cô Chu với mọi người đừng báo cảnh sát nữa, Phi Phi đang ở trường, giáo viên chủ nhiệm tìm thấy nó. Con bé lười học, trốn vào quán net chơi game, rồi bịa chuyện mẹ nó ngược đãi nó để lừa mọi người." 

 

Cúp máy xong, tôi quay sang giáo viên chủ nhiệm, cười áy náy. 

 

"Xin lỗi thầy cô, là tôi sơ suất. Phi Phi lén lấy điện thoại tôi để xin nghỉ. Nghe điện thoại của thầy cô, tôi tưởng con bé bỏ nhà đi, vội vàng liên hệ đồng nghiệp và cư dân khu nhà để tìm kiếm. Vừa nãy, mọi người còn chuẩn bị báo cảnh sát nữa đấy."

 

"Không biết Phi Phi có nói với thầy cô rằng tôi ngược đãi con bé không. Nhưng trước đó, nó đã chạy đến công ty tôi và khu dân cư kể câu chuyện này một lần. Sau khi họ đến đối chất với tôi, mới biết sự thật không phải như vậy. 

 

"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nên liên hệ với thầy cô hỏi về tình hình của con bé ở trường. Đến lúc đó mới phát hiện, hóa ra nó bịa chuyện khắp nơi để trốn học." 

 

Con gái tức giận trợn trắng mắt. 


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com