Ngồi ở trong phòng học thực sự rất nhàm chán, Tiêu Hiểu bèn giơ tay muốn nộp bài thi.
Giáo viên vừa nhìn thấy là cô thì thấy không còn ngạc nhiên nữa.
Bài thi ngành vật lý không hề dễ làm như vậy, đại đa số sinh viên đều đang vò đầu bứt tai, thầm hận giáo viên ra đề quá khó, ai ngờ bọn họ còn chưa làm được hai câu, Tiêu Hiểu bên này đảo mắt đã nộp bài thi rồi.
TBC
Lúc Tiêu Hiểu đi ra khỏi phòng học, tất cả sinh viên đều nhịn không nhìn chằm chằm cô: Đại thần quả nhiên là đại thần, sinh ra là để đả kích những kẻ phàm tục như bọn họ!
“Nhìn cái gì, các em có đầu óc thông minh như người ta ư, bình thường không nỗ lực, gần đến giờ sát hạch nước tới chân mới nhảy. Không sợ nói cho các em biết, tôi đã xem bài thi của Tiêu Hiểu, không sai lấy một câu. Biết trước thì đã nên đưa ra đề khó hơn một chút rồi, bây giờ ra đề đơn giản như vậy, Tiêu Hiểu sẽ cảm thấy trình độ của tôi không được!” Giáo viên gãi cằm, trừng mắt với bọn họ: “Cũng là vì quan tâm đến trình độ đầu gỗ này của các em đấy.” Phải biết rằng làm giáo viên của Tiêu Hiểu thật ra cũng rất khó. Trình độ không bằng sinh viên của mình, nghe cô gọi một tiếng thầy cô cũng cảm thấy chột dạ.
Sinh viên bên dưới bị đả kích đời này không còn gì luyến tiếc. Dù gì họ cũng là đã thắng cả thiên quân vạn mã, thi được vào đại học thủ đô rồi, bây giờ dưới sự so sánh với học thần lại bị giáo viên ghét bỏ thành đầu gỗ...
Liên tiếp ba ngày sát hạch, mỗi khi bắt đầu thi, đám bạn học của Tiêu Hiểu đều phải bị đả kích một lần.
Nợ nhiều không lo, đả kích mãi đả kích mãi thì mọi người cũng thành thói quen, thậm chí còn có sinh viên lén lút đánh cược, cược xem buổi thi tiếp theo Tiêu Hiểu rốt cuộc có thể làm xong trong vòng bao nhiêu phút.
Sau khi kiểm tra xong, đại học thủ đô đã được nghỉ rồi.
Trong lúc được nghỉ, căn tin trường học không mở cửa, đại đa số sinh viên đều phải về nhà.
Vương Vệ chuẩn bị đi phía nam một chuyến, anh muốn đi xem rốt cuộc khu kinh tế mở cửa mà báo chí hàng ngày nhắc đến như thế nào. Anh muốn đi, tất nhiên Tiêu Hiểu cũng muốn đi theo.
Nhưng bệnh viện nhân dân số một vừa mới chế thuốc ra, Trương lão mới bắt đầu uống thuốc, Tiêu Hiểu phải chờ tới sau khi thấy được hiệu quả mới có thể đi.
Vương Vệ cũng chỉ đành chờ.
Thi xong ngày hôm sau, Tiêu Hiểu và Vương Vệ cầm hoa quả và rau dưa của nhà mình tự trồng trong viện đến bệnh viện.
Lúc họ đến, Trương lão đang dựa vào giường ăn.
Thấy Tiêu Hiểu vào, người nhà họ Trương đều vô cùng cảm kích và kích động.
“Bác sĩ Tiêu, là tôi trách lầm cô rồi, không ngờ thuốc này của cô lại có hiệu quả tốt như vậy, hôm qua mới uống một hôm mà ngày hôm nay lão Trương nhà chúng tôi đã có tinh thần hơn rất nhiều, vừa nãy còn kêu đói bụng đấy.” Vợ Trương lão mang sắc mặt vui mừng.
Con trai con gái của Trương lão thấy Tiêu Hiểu thì càng hổ thẹn, trước đó bọn họ không tin Tiêu Hiểu, thậm chí còn trách cô ăn nói lung tung, khiến cả nhà bọn họ có hy vọng sau đó lại phải được trải qua tuyệt vọng.
Không ngờ hôm qua mới uống thuốc một hôm, người cha đã liên tục nửa tháng không có sức lực mở mắt ra sáng sớm hôm nay còn tỉnh dậy sớm hơn so với bọn họ, vừa tỉnh lại đã nói khát nước, sau đó lại kêu đói bụng, muốn ăn mì hoành thánh mẹ làm.
Điều này khiến cả nhà bọn họ mừng như điên, theo tình hình này, Tiêu Hiểu nói cha có thể khỏi hẳn, chỉ sợ không phải vọng tưởng.
Con trai con gái của Trương lão còn muốn quỳ xuống trước Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu vội vàng ngăn cản.
“Cảm ơn bác sĩ Tiêu, cảm ơn cô đã cứu cha tôi.” Con trai con gái của Trương lão cảm ơn lia lịa, Tiêu Hiểu lại thản nhiên nhận tiếng cảm ơn này.
Trương lão ngồi ở trên giường, tuy là vẫn còn yếu ớt nhưng ít nhiều gì cũng có thể tỉnh táo một hồi.
Anh vẫy tay đối với Tiêu Hiểu.
Tiêu Hiểu đi tới trước giường của ông ấy.
Trương lão nhìn cô, hết sức vui mừng: “Cảm ơn em, có em là may mắn của Trung Hoa.”
Tiêu Hiểu lắc đầu: “So với ngài, chút chuyện em làm này không tính là gì cả.” Trương lão mới là người đem trọn đời dâng hiến cho quốc gia và nhân dân, còn cô, chẳng qua chỉ là đang nắm giữ rất nhiều tri thức vượt qua thời đại tùy ý lấy ra một chút, tiện tay mà làm.