Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 25: Cô không muốn gần anh trai tôi nữa à? (2)



Tưởng Mỹ Lệ nghe xong những lời ấy, thì mặt mũi héo như quả cà bị phơi sương. Sau khi nghe Triệu Lan Hương phân tích, cô ta biết có khả năng hôm nay sẽ không được ăn mỳ rồi, nên thất vọng cắn môi, nhìn đáng thương giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi vậy.

Cô ta miễn cưỡng nhượng bộ: "Ngày mai tôi muốn ăn."

Triệu Lan Hương mỉm cười tiếp tục xát muối vào vết thương của cô ta, cô thản nhiên nói: "Không phải tôi vừa nói rồi à, chủ nhật không mua được xương ống."

Tưởng Mỹ Lệ chỉ muốn dậm chân, cô ta khổ sở mong nhớ món mỳ sợi, cuối cùng thậm chí ngay cả ăn cũng không ăn được.

Cô ta lập tức nổi giận, thờ phì phí thốt ra một câu: "Đừng cho rằng tôi không biết, do cô không muốn cho tôi ăn mà thôi."

"Thế này không được, thế kia cũng không được, Triệu Lan Hương, tôi thấy hình như cô không muốn tiếp cận anh trai tôi nữa rồi nhỉ?"

Triệu Lan Hương cười híp mắt nói: "Thế này nhé, nếu lần sau tôi mua được xương ống, nhất định sẽ gọi cô. Có điều... Cô cũng biết đấy, phiếu lương thực trong tay tôi không còn nhiều nữa... Còn phiếu thịt, cũng ăn hết sạch rồi."

Còn chuyện có lần sau nữa hay không, thì chỉ mình cô biết thôi.

Gương mặt Triệu Lan Hương hơi nóng lên vì nói lời trái với lương tâm. Nhưng đúng là cô đang 'rất nghèo'. cô mạo hiểm buôn bán mới thu về được chút tiền chút phiếu, bản thân cô còn chưa đủ tiêu, dựa vào đâu mà phải cho người khác ăn chùa? Nếu đổi thành người khác, thì cô mời ăn một hai bữa cũng được. Nhưng Tưởng Mỹ Lệ...

Ai cũng có thể thiếu lương thực, nhưng cô ta sẽ không đói bụng, hơn nữa còn ăn uống rất thỏa thích. Con dê béo như vậy, còn cần cô 'tiếp tế' sao?

Cô không hung hăng làm thịt cô ta một lượt đã coi như cô lương thiện quá rồi.

Tưởng Mỹ Lệ xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng mới nhịn đau móc ra phiếu lương thực năm cân, và phiếu thịt một cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cho cô hết đấy, tôi cũng không phải đến ăn chực nhà cô. Cô cầm phiếu của tôi rồi không được lừa tôi nữa đâu đấy."

Triệu Lan Hương cười híp mắt thu vào trong túi quần, cực kỳ thỏa mãn.

Nể tình số phiếu lương thực này của cô ta, cô vào trong kho chứa củi múc một bát cơm chan với đậu nành kho thịt ra cho Tưởng Mỹ Lệ.

Đây là do Triệu Lan Hương cố ý nấu cho Hạ Tùng bách ăn, bớt ra một chút cho Tưởng Mỹ Lệ vẫn còn đủ.

Cơm trắng lẫn đậu xanh biếc nằm gọn trong chiếc bát sứ màu xám, hạt cơm no tròn bị bao phủ bởi lớp mỡ vàng óng, từng hạt đậu tròn tròn xanh biếc tỏa ra mùi thơm mê người, khiến Tưởng Mỹ Lệ vừa hít sâu một cái, thì cái bụng đã bắt đầu kêu lên ùng ục, cô ta vừa xáu hổ vừa tức giận hầm hừ một tiếng.

Sau đó cô ta bê bát cơm ngồi xổm xuống cạnh bàn, dùng đôi đũa bắt đầu ăn từng miếng một.

Bát cơm này mùi rất thơm, nhưng nhìn bên ngoài cũng chỉ bình thường thôi, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng...

Vừa ăn một miếng, thế mà lại ngon như vậy!

AAA...

Vân Chi

Đậu nành mềm mại, nhai vào có thể cảm nhận được nó tản ra đầy hương thơm, ăn đỡ ngán. Thịt kho thì nửa mỡ nữa nạc, béo mà không ngấy, hương vị tuyệt vời, cô ta ăn đến mức miệng đầy mùi hương, còn lè lưỡi l.i.ế.m nước thịt chảy ra bên môi, đúng là khiến người ăn vào lại càng muốn ăn thêm. Thịt này kho thế nào nhỉ, sao lại có thể ngon như vậy chứ?

Bát cơm này giống như một làn gió xuân, xoa dịu trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương của Tưởng Mỹ Lệ.

Ánh mắt cô ta lập tức khôi phục lại vẻ sáng ngời, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn ngấu nghiến nốt nửa bát cơm còn lại.

Khi trong bụng đã hơi no, Tưởng Mỹ Lệ mới nói lầm bầm: "Có món ăn ngon như vậy, sao vừa rồi không lấy ra từ trước?"


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com