Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 24: Cô không muốn gần anh trai tôi nữa à? (1)



Vào lúc Triệu Lan Hương đang đếm đầu ngón tay để nhẩm tính xem bao giờ Hạ Tùng bách quay về thì có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.

Cô mừng rỡ mở cửa, đang định thốt ra "Anh đã về rồi" thì đập vào mắt cô là gương mặt tươi cười vui sướng của Tưởng Mỹ Lệ. Lời đã đến bên môi lại bị nghẹn ngay trong cổ họng.

Tưởng Mỹ Lệ vui vẻ nói: "Hôm nay chúng ta ăn mì đi!"

Trong giọng điệu của cô ta không giấu được sự vui mừng, vừa nhắc đến món mỳ, trong đôi mắt đen láy của cô ta như có tia sáng lóe lên.

Từ khi ăn được bát mỳ do chính tay Triệu Lan Hương nấu, sau đó khi vào trong tiệm ăn quốc doanh trong thành phố ăn món gì Tưởng Mỹ Lệ cũng không thấy ngon nữa. Không chỉ không ngon bằng mà còn rất chán. Cô ta muốn tìm ra món gì đó ăn ngon như món mỳ mà Triệu Lan Hương nấu, kết quả chọn đủ các món đều thất vọng. Dù cô ta có gọi món mỳ sợi đắt nhất trong quán, thì sợi mỳ cũng nhão dính, chưa nói đến việc thịt không mềm không thơm bằng, thật sự là tốn tiền tốn phiếu lương thực!

Dưới sự đối lập mạnh như thế, Tưởng Mỹ Lệ càng nhớ thương đến món mỳ của Triệu Lan Hương hơn.

Buổi tối cô ta lăn qua lăn lại cũng nghĩ đến, ngay cả trong giấc mơ cũng muốn ăn, mãi cho đến một hôm khi thức dậy trên chiếc gối đầu của cô ta chảy đầy nước miếng, cuối cùng Tưởng Mỹ Lệ cũng không nhịn nổi nữa. Vừa đến ngày chủ nhật cô ta đã vội vàng không chịu nổi mà chạy ngay đến chỗ Triệu Lan Hương.

Cô ta đã hiểu được một sự thật mà cô ta không muốn thừa nhận, cho dù bây giờ cô ta có quay về ngôi nhà đầy đủ tiện nghi của mình, thì cũng không tìm nổi món mỳ hợp khẩu vị của cô ta nữa. Nếu như muốn ăn mỳ, nhất định phải đến tìm Triệu Lan Hương.

Không phải là cần phiếu lương thực và tiền sao, Triệu Lan Hương thích thì cô ta đưa! Nếu có thể được ăn món mỳ như hôm trước, có bảo cô ta cắt thịt cô ta cũng cắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương nghe thấy thế thì lắc đầu nói: "Mỳ, không phải nói muốn ăn mỳ là ăn được ngay, tối hôm qua tôi chưa hầm nước dùng, không lấy đâu ra nước dùng để nấu mỳ."

Trời còn đen thui cô đã phải dậy làm bánh đậu xanh rồi, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà nấu nước dùng. Hơn nữa, cô cũng không có hứng thú đi chiều lòng người khác.

Tưởng Mỹ Lệ đang hứng thú bừng bừng đỏ cả mặt nghĩ sắp được ăn mỳ, lập tức sững sờ giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống. Lần đầu tiên trong đời cô ta chủ động, thế mà lại bị khước từ.

Chỉ trong nháy mắt gương mặt đang tràn đầy vui vẻ của Tưởng Mỹ Lệ đã biến sắc, cô ta nghiến răng nói: "Tôi muốn ăn ngay bây giờ."

Vân Chi

Không phải Triệu Lan Hương luôn muốn làm chị dâu của cô ta sao? Bây giờ cô ta cho đối phương một cơ hội để lấy lòng cô ta, không nhanh lên còn chờ đến khi nào nữa?

Rất đáng tiếc Triệu Lan Hương lại không chịu nghe theo.

Cô giang hai tay ra, thản nhiên nói: "Nếu muốn ăn mỳ, đầu tiên cô phải ra cửa hàng bán lẻ mua xương ống về, đi đi lại lại ít nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ, sau khi về thì phải tiếp tục đợi ninh nước dùng trong ba tiếng nữa, làm xong hết những việc ấy, cuối cùng mới có thể bắt tay vào nhào bột cán mỳ sợi, đến lúc cô ăn được mỳ thì trời cũng tối rồi. Nhưng mà... Tất cả những chuyện ấy đều không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là... Hôm nay là chủ nhật, rất nhiều người đến cửa hàng bán lẻ mua đồ, thời gian xếp hàng chắc phải mất một tiếng đồng hồ, lúc đến lượt cô khả năng xương cốt chẳng còn thừa lại chút gì nữa rồi."

Cô ta muốn ăn sao?

Mơ đẹp lắm!


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com