Chu Hành Xuân nhíu mày, chắp tay nói: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."
Bước chân của Hoàng đế khựng lại, sững sờ nhìn Chu Hành Xuân, trong chốc lát chàng không phản ứng kịp.
Chàng vốn chẳng ôm hy vọng gì, hôm nay mời Chu Hành Xuân vào cung chỉ vì lo cho sức khỏe của Phó Nhiêu, không ngờ, đúng là tin vui...
Một niềm sung sướng khôn tả dần dâng lên... Nhưng chưa kịp dâng lên con tim thì lại bị ánh mắt nghiêm trọng của Chu Hành Xuân ngăn lại, lòng chàng chùng xuống, trầm giọng hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Có dấu hiệu sẩy thai."
Tim Hoàng đế giật thót, như rơi vào hầm băng, sự vui sướng ấm áp trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt.
Điều chàng sợ nhất không phải là Phó Nhiêu không mang thai, mà là có rồi lại mất đi.
Đứng yên một lát, vị đế vương chinh chiến đánh g.i.ế.c này đã lấm tấm mồ hôi trên trán, chàng lộ vẻ căng thẳng và thận trọng hiếm có.
"Là do bị khiếp sợ à?"
Chu Hành Xuân chầm chậm lắc đầu: "Theo mạch tượng thì hẳn là lòng cô nương có lo lắng, bất an, suy nghĩ quá nhiều, lại thêm cực nhọc mệt mỏi, mạch vừa nổi vừa rít, hôm nay lại chịu khổ nên đương nhiên không ổn lắm."
Vẻ mặt Hoàng đế hơi hoảng hốt, chàng lảo đảo về sau vài bước rồi xoa mày, hai mắt nhắm nghiền.
Lo lắng, tức giận, hối hận, đau lòng, muôn vàn cảm xúc giày xéo tim chàng, khiến chàng chẳng thốt lên lời.
Chắc hẳn Phó Nhiêu đã biết bản thân có thai nên gần đây vắt óc che giấu, tất nhiên sẽ thấy bất an.
Một cô nương chưa lập gia đình, bỗng dưng mang thai, dù làm thế nào cũng sẽ trăn trở, băn khoăn bất lực sẽ dẫn đến suy nghĩ quá nhiều.
Giận thì chắc chắn là giận, nếu nàng cho chàng biết sớm hơn thì sao chàng có thể để nàng bôn ba, cũng sẽ không có họa như hôm nay.
Nhưng giận thì có ích gì? Chàng có thể trách nàng hay mắng nàng đây? Hiện giờ chỉ một ánh mắt nặng nề nhìn lướt qua thôi sẽ khiến nàng càng thêm thấp thỏm, điều này không tốt cho cả nàng và con.
Huống chi, nàng rơi vào tình cảnh khốn cùng này đều là do chàng gây ra.
Sau khi đè mọi buồn phiền không yên ngổn ngang trong lòng xuống, Hoàng đế thở hắt ra, chậm rãi hỏi Chu Hành Xuân:
"Có cách nào để giữ lại đứa bé không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Hành Xuân cúi người, đáp: "Thần có thể kê thuốc dưỡng thai giữ được đứa bé, nhưng tâm bệnh của cô nương, sợ là cần bệ hạ chữa trị."
Phó Nhiêu làm gì có tâm bệnh nào, chỉ đơn giản là nàng không muốn nhập cung, không muốn trở thành phi tần của chàng mà thôi.
Trước đây chàng muốn giữ nàng lại là vì ham muốn riêng của bản thân, giờ đây phải lấy đứa bé và sức khỏe của nàng làm trọng, chi bằng tạm thời ổn định nàng trước, để nàng yên tâm dưỡng thai. Đợi chàng xử lý ổn thỏa hậu cung rồi đón nàng làm chính thê, vậy nàng sẽ không từ chối nữa.
Sau khi quyết định chủ ý, Hoàng đế ngẩng đầu lên ra lệnh:
"Ngươi hãy giữ kín việc này, đừng để người khác biết. Ngươi lập tức tự mình đi bốc thuốc, nấu thuốc, không mượn tay kẻ khác, đưa đến cho nàng ấy uống."
"Thần tuân chỉ!"
Chu Hành Xuân vội rời khỏi nhĩ phòng, gọi một tiểu hoàng môn cầm theo đèn bão, khoác áo choàng lên, đi về phía Điển Dược phòng của hậu cung trong cơn bão tuyết.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mù trời, những bông tuyết mảnh nhỏ tựa lông, vừa chạm đất đã lập tức tan ngay, dưới ánh đèn sặc sỡ, trông chúng như những cánh bướm hân hoan.
Hoàng đế đứng bên cửa sở ở nhĩ phòng, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Sau bao cảm xúc quay cuồng trong lòng, điều còn lại, chỉ là niềm vui sướng.
Chàng lại sắp làm phụ thân rồi... Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng lần này rất khác, và cũng chẳng dễ dàng gì.
Chàng xoay người, rời khỏi nhĩ phòng, đi dọc theo hành lang chầm chậm sải bước về hướng noãn các, giờ chàng chỉ muốn ngắm nàng một chút, ngắm nhìn cô gái bé nhỏ đang mang thai cốt nhục của mình.
Nàng còn nhỏ, dẫu có thông minh giỏi giang hơn các cô nương cùng tuổi thì trong mắt chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương có chút can đảm, không thể so đo với nàng được, chàng nghĩ như vậy.
Bóng người cao lớn, khoan khoái bước từng bước về phía noãn các. Một dãy đèn lồng ngũ giác treo trên hành lang, gió thổi qua làm lung lay ánh đèn sặc sỡ, khiến gương mặt lạnh lùng của chàng thêm nét dịu dàng.
Chàng đè nén sự bồn chồn, thả lỏng cơ mặt, đi đến cửa, chàng giũ áo choàng, phủi bụi xuống rồi vắt sau lưng. Chàng điều chỉnh tâm trạng lại lần nữa, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng và thích hợp, chàng mỉm cười sải bước vào trong.
Đi qua bức bình phòng, ánh mắt trong veo chầm chậm nhìn về phía giường...
Trống trơn!
Người đâu?!
Sắc mặt của Hoàng đế thay đổi, chàng nhìn chung quanh nhưng nào còn bóng dáng của Phó Nhiêu. Chàng xoay người lại, chỉ thấy Tiểu Kim Tử và tỳ nữ kia cuống quýt quay lại, hoảng hốt quỳ sụp xuống.
"Bệ hạ, không hay rồi, Phó cô nương lén chạy mất rồi!"
Hoàng đế thấy mình như sắp hộc máu, ánh mắt chàng sắc bén như dao: "Chạy rồi?"