Mãi đến khi mặt trời xuống núi vẫn không có tin nữ hoàng tỉnh lại.
Ánh hoàng hôn dừng trên người y. Y ngẩng đầu lên nhìn tẩm cung đóng chặt, nói với cung nhân đứng ngoài, "Ngươi vào báo một tiếng rằng ta muốn gặp bệ hạ."
Cung nhân vội vàng đi vào, chưa được một chốc đã đi ra, lắc đầu, 'Tô công tử, hoàng phu không cho phép. Ngài đứng đây cả ngày rồi, nên về tẩm cung ăn gì đó trước, không lại không chịu nổi."
Trong mắt Tô Thanh có mất mát, còn có lo lắng, "Biết rồi. Ta về trước. Bệ hạ tỉnh lại, nhớ phải báo cho ta."
Y rời đi, trên gương mặt lạnh lùng đọng một nụ cười khổ.
Về cung mình, y ăn một bữa đơn giản. Đồ ăn có ngon đến mấy, trong lúc này cũng vô vị.
Trong đầu y bây giờ chỉ toàn hình ảnh y ở cùng nữ hoàng và hình ảnh ở vách núi. Nàng đẩy y đến chổ Đại tổng quản, một tay bắt lấy mũi tên, còn không quên phân phó Đại tổng quản để ý y.
Dù không có tình cảm nam nữ, nhưng sự sủng ái này thật đáng quý.
Có lẽ y đã hiểu được cảm giác của Nam Vân Xuyên.
Ai có thể từ chối chân tình như thế đâu?
Dù y có cứng rắn đến mấy, không thể không động lòng nổi.
Nếu bệ hạ không ngã xuống vách núi, y sẽ không trải nghiệm được cảm giác đột ngột bị mất gì đó. Nếu y không khắc sâu ấn tượng, có lẽ y cũng không khủng hoảng đến thế.
Vốn dĩ y tưởng rằng nàng sẽ đáp lại, "Vẫn tốt, không có việc gì" rồi quan tâm hỏi thăm y một câu, nhưng nữ hoàng trước mặt y chỉ dùng một ánh mắt xa lạ nhìn y, dò hỏi hoàng phu bên cạnh, "Hắn là?"
"Bệ hạ, đây là một thành viên trong hậu cung của bệ hạ, Tô Thanh." Cảnh Thừa giải thích.
Lời giải thích này khiến tim Tô Thanh chìm xuống.
"Bệ hạ, nàng không nhận ra ta?" Tô Thanh có hơi sốt ruột, không khỏi lớn tiếng một chút.
Thái độ đó khiến Cảnh Thừa không vui, "Thái y nói, bệ hạ rơi xuống vách núi, bị thương đến đầu nên mất một phần trí nhớ. Ta cho ngươi vào là để xem bệ hạ còn nhớ được bao nhiêu."
"Ý hoàng phu là, bệ hạ không nhận ra ta, không nhớ rõ ta?"
Biểu cảm trên gương mặt Tô Thanh sụp đổ. Đợi ba ngày, kết quả lại như thế, làm sao y có thể chấp nhận nổi.
"Thế Từ thái y về nghiên cứu mau đi." Tô Thanh buông ông ra, "Mạo phạm rồi."
Từ thái y lắc đầu, cáo lui với y, nhanh chóng chạy về Thái y viện. Ông phải nghiên cứu thật kỹ. Dù những ký ức đó không quan trọng, nhưng có liên quan đến bệ hạ, nhất định phải nghĩ ra cách.
Tô Thanh thất thần đứng tại chỗ, không muốn đi.
Đại tổng quản thấy thế, lên tiếng, "Tô công tử, nay bệ hạ mệt rồi, ngài về đi."
"Ta ở đây một lát rồi về." Khóe môi Tô Thanh treo lên một nụ cười, có phần chua xót. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, sắc trời tốt đi, y nhìn tẩm cung đóng chặt, than một tiếng.
Thấy Đại tổng quản lại đi ra, y hỏi, "Hoàng phu vẫn chưa đi?"
Tim Tô Thanh đập thình thịch, chân bước theo Đại tổng quản vào trong tẩm cung của nữ hoàng.
Y chưa bao giờ có một ngày muốn nàng xuất hiện trước mặt như thế. Y muốn thấy nàng, thật gần, để xem nàng có ổn không.
Y điên rồi. Y nghĩ y điên rồi. Điên hơn cả Nam Vân Xuyên.
Đi vào trong, y lập tức thấy được nữ hoàng dựa người vào giường, ngồi bên cạnh chính là hoàng phu anh tuấn phi phàm.
Trong tay chàng bưng một cái chén, cẩn thận đút nữ hoàng ăn. Trông hai người vô cùng xứng đôi.
Trong chớp mắt kia, Tô Thanh thất thần.
Y nghĩ, nếu là y đi xuống tìm bệ hạ, có phải bệ hạ sẽ nhớ rõ y hay không, rồi ngồi bên cạnh nàng bây giờ liệu có phải y hay không.
Tô Thanh nhìn đôi mắt xa lạ, không biết nên nói gì, trong lòng chua xót. Y nên nói gì? Y có thể nói gì? Chẳng lẽ hỏi, vì sao nàng lại quên y?
Nàng đã quên nhiều người, y chỉ là một trong số đó thôi.
"Không, không có. Tô Thanh chỉ muốn đến vấn an bệ hạ mỗi ngày."
Đường Quả không từ chối, gật đầu một cái. Cô không nhìn Tô Thanh nữa, ánh mắt hiện lên chút ý cười với hoàng phu trước mặt, không phải với y.
"Tiếp đi, ta còn chưa ăn no mà."
Tim Tô Thanh lạnh đi, mãi vẫn không bước nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng phu đút cho bệ hạ ăn. Trông nàng dường như rất hưởng thụ, thỉnh thoảng bên môi có dính một chút, nàng sẽ nâng cằm lên, hoàng phu giúp nàng lau.
Bệ hạ như thế, y chưa từng thấy bao giờ.
Nếu bệ hạ không ngã xuống vách núi, nàng sẽ không quên y.
Nếu y không an bài như thế, bệ hạ sẽ không ngã xuống vách núi.
Cho nên, hết thảy đều là do y tạo thành.
Nhìn hai người, mãi Tô Thanh mới lê bước chân nặng nề ra ngoài tẩm cung, vừa đi vừa dừng rất nhiều lần.
Cứ quay lại là thấy bệ hạ ăn, một ánh mắt cũng không cho y.
"Trước kia ta thân thiết với Tô thị quân lắm à?"
Lúc sắp ra đến nơi, y nghe thấy nàng hỏi thế, không thể không dừng bước chân lại.
"Về sau bệ hạ sẽ nhớ lại." Cảnh Thừa đáp, trong mắt chỉ toàn ý cười. Đường Quả nhận ra chàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo, cong môi lên, "Có nhớ hay không cũng không quan trọng."
"Chẳng lẽ bệ hạ không muốn nhớ lại?"
Tô Thanh không đi nữa. Y muốn biết đáp án.
"Chẳng lẽ trẫm muốn là sẽ nhớ lại được?" Nàng đáp như thế, "Dù có nhớ hay không, ấn tượng hoàng phu cho trẫm là sâu sắc nhất, làm sao cũng không quên được."