Đang suy nghĩ thì một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi dẫn theo một cậu bé khoảng tám chín tuổi bước vào.
Các Linh tu đều quay lại nhìn.
Minh Huệ nhìn các Linh tu trước mặt, đi thẳng đến trước mặt Vân Trung Kiếm Tôn, nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi nói từng chữ:
“Ta có cách đối phó với Ma Sát.”
Vào lúc này, mấy người Tiêu Trường Phong đang ngồi khoanh chân trên không đã thuận lợi đột phá Hóa Thần, những tu sĩ Hóa Thần cùng tu đạo với họ cũng ngồi khoanh chân xung quanh, một khí tức huyền diệu vây quanh thân họ.
Họ chính thức bắt đầu ngộ Thiên Bia.
Ngoại trừ Khương Trúc.
Huyền Tịch và Thiền Tâm cùng với Khương Trúc ngồi xếp bằng, taọ thành hình tam giác, linh lực bao quanh cơ thể họ.
Tam Thanh và Độ Chân đã đột phá Hóa Thần từ lâu, lo lắng đứng cách đó không xa quan sát.
Đồ Chân nhìn về phía ánh sáng thăng cấp từ hướng khác, nói: “Những người khác đều đã sử dụng bảo vật, tiểu sư muội không dùng, tốc độ quả nhiên chậm hơn nhiều.”
Ở Phàm giới để chống lại Ma Phi, giữ gìn Phàm giới, Thần Liên Phật Tâm của Vạn Phật Tông đã được giao cho tông chủ Vô Tướng ngay từ sớm.
Vì vậy hiện tại không có bảo vật nghịch thiên nào để Khương Trúc sử dụng, hơn nữa Tông Chủ đã dẫn theo các trưởng lão đi cứu Nghệ Phong Dao, chỉ để lại ba trăm đệ tử Vạn Phật Tông bảo vệ nàng.
Tam Thanh bình tĩnh nói: “Không gấp, tiểu sư muội có đạo tâm vững vàng, sẽ không có chuyện gì.”
Họ không biết rằng, lúc này linh hồn Khương Trúc đã bay ra khỏi thể xác, không chỉ nghe rõ ràng cuộc đối thoại của họ, mà còn chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu giữa Ma Phi và Vân Trung Kiếm Tôn.
Chỉ là linh hồn của nàng cứ trôi nổi vô định như vậy, không thể rời khỏi cơ thể quá xa, cũng không thể trở về cơ thể, càng không có dấu hiệu nào muốn thăng cấp, giống như một khán giả vậy.
Điều này khiến nàng vô cùng khó hiểu.
Linh hồn Khương Trúc chỉ có thể ngày ngày theo Tam Thanh và Độ Chân lang thang trong nơi đóng quân.
Cứ như vậy trôi qua ba tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong sơn mạch Cửu Long ở Trung Châu truyền đến một số biến động.
Hạng Nhiên vốn định thu thập toàn bộ ma khí, nhưng Ma Tam, tên điên đó thà c.h.ế.t cùng nhau cũng không cho phép ma tu động vào ma khí.
Hơn nữa quỷ thạch cực phẩm lúc trước chỉ mới phủ một nửa sơn mạch Cửu Long ở Đông Châu và Trung Châu, còn Bắc Châu bên kia thì hoàn toàn không có, vì vậy ma tu đã không còn chút ma khí nào.
May mắn là Linh tu không chủ động tấn công ma tu, ma tu dựa vào số ma khí ít ỏi cũng đủ để sống sót.
Hiện tại trong sơn mạch Cửu Long ở Trung Châu vẽ đầy những hoa văn khác nhau, từ trên cao nhìn xuống, giống như một trận pháp khổng lồ, và mắt trận chính là sơn mạch Cửu Long ở Trung Châu.
Chẳng bao lâu, trận pháp lấy tất cả ma khí trong sơn mạch Cửu Long làm nguồn khởi, đột nhiên bùng lên, ma khí dưới chân núi cuồng loạn, lao ra khỏi mặt đất, rồi bay về một hướng.
Ánh mắt Ma Tam nham hiểm, miệng nở một nụ cười ghê rợn: “Ma Sát đại nhân, đã đợi ngài lâu rồi.”
Ở một bên khác, Lý Từ và Liêu Thu Thủy, hai người đang trốn dưới một vách núi ở Trung Châu, đã khô héo đến mức không còn hình dạng, như chỉ còn lại một lớp da bọc xương, hốc mắt sâu hoắm, sắc mặt xanh xao.
Một vài trưởng lão của Kiếm Tông bảo hộ họ, ngày qua ngày nhìn họ ngày càng suy yếu, nhưng không thể làm gì.
Lý Từ và Liêu Thu Thủy phát ra những âm thanh yếu ớt:
“Trốn…”
“Trốn…”
Sau khi họ thốt ra hai chữ này thì không còn phát ra được âm thanh nào nữa, các trưởng lão vừa đứng dậy thì thấy bộ xương trên mặt đất bắt đầu bốc lên những làn hắc khí dày đặc.
Mắt, mũi, tai của họ đều bị ma khí xé nát, ma khí cũng trào ra từ làn da.
Thu Vũ Miên Miên
Ma khí kinh khủng như thế càng lúc càng nhiều, cho đến khi tụ lại trên không trung thành một quái vật khổng lồ, ánh sáng mặt trời bị nó che khuất hoàn toàn, những đám mây đen bao phủ cả bầu trời.
Một con hắc ma khổng lồ có thể sánh ngang với chín tầng trời đột ngột xuất hiện trong Tu Tiên giới, một chân dẫm nát núi sông, một chân dẫm đổ một thành trì.
Toàn thân Lý Từ và Liêu Thu Thủy tỏa ra ma khí và tử khí, như những con rối nhỏ, bị hắn ta dùng ma khí nâng lên trong tay.