Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế

Chương 221



Cô nhớ vừa rồi mình đưa Ipad cho anh, bây giờ cô mới nhớ lại, hình như A Hành ít nói sau khi cô cho anh xem << Tiệc từ thiện>>.

 

Khóe môi đang nhếch lên của người đàn ông nhanh chóng hạ xuống, anh không trả lời.

 

Trong lòng Hạ Thụ như nở hoa, ôm chặt eo anh, lải nhải: “Phải không? A Hành, anh ghen thật sao? Ghen với Tần Dã sao?”

 

Hô hấp anh không thông, đáp: “Không có?”

 

“Thật không?” Cô cười tinh nghịch, nói ríu rít như con chim vàng anh: “A Hành, em vẫn chưa hỏi anh. Lúc trước khi biết em là trợ lý của Tần Dã, anh có tâm trạng gì? À… Em có cảm giác đã qua lâu rồi, chuyện làm trợ lý của Tần Dã như là chuyện thế kỷ trước vậy. Trước kia Tần Dã có nói gì em với mấy anh không? Tại sao anh lại không ngạc nhiên khi biết trợ lý của anh ta tên Hạ Thụ, anh nói cho em biết đi.”

 

Hoắc Cận Hành vốn không có ý nói, lúc này cũng không muốn nói, anh mím môi không đáp.

 

Vì thế cô véo eo anh.

 

“A Hành, anh nói mau, nói mau.”

 

“Anh nói vài câu thôi, A Hành.”

 

“Anh mau nói cho em biết đi mà!”

 

Xe đạp bỗng dừng lại, tạo thành một vết xe hình chữ ‘S’ rất to.

 

Hạ Thụ không kịp chuẩn bị, cô kêu ‘A’ một tiếng rồi ôm chặt lấy anh.

 

Hoắc Cận Hành không thể nhẫn nhịn được nữa, anh chống chân dừng xe lại.

 

Hạ Thụ nhạy bén, nhảy xuống xe, trốn ra sau vài bước.

 

“Lại đây.” Trên mặt anh có vẻ bất đắc dĩ, anh cười nghiến răng nghiến lợi, con người híp lại nhìn chằm chằm cô.

 

“Em không.” Hạ Thụ cười né tránh.

 

Anh đi lên bắt lấy cô, cô chạy được vài bước đã bị anh túm lấy cổ tay, cả người dựa vào người anh, để mặc anh bắt nạt.

 

“Còn nói nữa không?”

 

Hạ Thụ cười khanh khách, cô cầu xin tha thứ.

 

Anh khẽ cắn vào môi cô, Hạ Thụ kêu đau.

 

Bảy giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời đã rực rỡ.

 

Gió thu ấm áp.

 

Bảy năm sau, cổng trường Nhất Trung Thanh Thành đã thay đổi.

 

Không còn thấy chiếc cổng sắt mạ vàng, đổi thành cánh cửa điện tử màu bạc.

 

Lớp học đã được sơn lại, nhìn mới hơn năm đó rất nhiều. Chỉ có hàng rào cũ loang lổ rỉ sét.

 

Đi vào trường cần thẻ học sinh hoặc có người dẫn vào, Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành đi đến cổng thì không vào trong được.

 

Bây giờ là giờ đến trường, cổng trường tấp nập, đồng phục học sinh màu xanh trắng còn trong trẻo hơn mây trắng trên bầu trời, gương mặt những bạn học sinh tràn đầy sức sống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Có người không nhịn được nhìn về phía hai người họ.

 

Hai người họ không mặc đồng phục, không giống học sinh, nhưng lại rất trẻ, cũng không giống giáo viên trong trường.

 

Hai người mặc áo trắng bình thường, tay trong tay đi trong đám đông, chàng trai cao to lạnh lùng, cô gái điềm tĩnh dịu dàng, rất có khí chất, cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Cách cổng trường mười mét là bảng vàng danh dự.

 

Hạ Thụ đứng trước bảng vàng danh dự, cô nhìn một lượt, chỉ vào một tấm ảnh: “A Hành, ở đây, ở đây! Chỗ này đáng lẽ là của anh.”

 

Hoắc Cận Hành nhìn qua.

 

[ Khóa 20XX, Trạng Nguyên khoa học xã hội, lớp Văn một, Thẩm Hoài Xuyên. Trúng tuyển ngành thương mại của đại học A. ]

 

Anh mỉm cười, anh lặng lẽ nhìn người bạn thân nhất bây giờ của bảy năm trước, anh cảm thấy mình giống như quay về thời niên thiếu vốn không thể quay về được.

 

Anh hỏi: “Tại sao lại đáng lẽ là của anh.”

 

“Bởi vì anh giỏi hơn anh ấy!” Cô ôm chặt cánh tay anh: “Nếu lúc đó anh không rời đi, chỗ này sẽ là của anh.”

 

Anh cảm khái, tầm mắt vô thức nhìn lên trên, đầu ngón tay gõ gõ vào ảnh chụp: “Chỗ này đáng lẽ là của em.”

 

[ Khóa 20XX, lớp Văn một, Tưởng Nguyệt Viện, trúng tuyển chuyên ngành nghệ thuật của đại học A. ]

 

Ánh mắt Hạ Thụ dừng ở đó vài giây, cô cười: “Em không cần nơi đó từ lâu rồi.”

 

Có người gọi họ: “… Hạ Thụ? Tống Hành?”

 

Hai người khựng lại, ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn.

 

“… Cô Từ?”

 

Đúng là chủ nhiệm lớp Từ Linh.

 

Hạ Thụ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy, đôi mắt hạnh lóe sáng.

 

Cho dù đã nhiều năm, nhưng họ vẫn có ấn tượng về nhau. Lúc này gặp lại cô giáo, cảm xúc đầu tiên trong lòng Hạ Thụ là kính nể.

 

Tay cô vẫn đang nằm trong lòng bàn tay Hoắc Cận Hành, cô ý thức được điều gì đó, vội vàng rút tay về, giấu sau lưng.

 

Hoắc Cận Hành hiểu được, anh cười khẽ cầm lấy tay anh.

 

Cô lại rụt tay lại, nhưng không rút được, cô đỏ mặt véo tay anh.

 

Khóe môi anh càng cong hơn, không bỏ.

 

“Thật sự là hai em.” Từ Linh cũng rất ngạc nhiên, nhìn họ không hề chớp mắt.

 

Giọng Hoắc Cận Hành trầm thấp: “Cô Từ.”

 

Trước mắt Từ Linh xuất hiện một cảnh tượng: Mùa đông tuyết rơi trắng xóa, bên ngoài tuyết rơi rất dày, hệ thống máy sưởi trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm khiến cổ họng người ta đau nhức. Thiếu niên và cô gái mặc đồng phục sóng vai đứng cạnh nhau, bảo vệ nhau trước những lời mắng vô lý của phụ huynh học sinh. Một người mắt rưng rưng, tràn đầy tức giận, một người lạnh lùng, im lặng.

 

Thì ra thật sự đã nhiều năm trôi qua.

 

Thiếu niên và cô gái trước đó dĩ nhiên đã trưởng thành.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com