Hô hấp Hoắc Cận Hành đình trệ, tim anh mềm nhũn, bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cũng buông lỏng.
Hạ Thụ thuận thế ôm lấy cổ anh, cô kề tai vào n.g.ự.c anh.
“A Hành.” Cô nói: “Em rất nhớ anh.”
Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành ôm cô, khóe môi hơi cong lên: “Anh ở đây, mà vẫn nhớ anh.”
“Vâng!” Cô gật đầu, tay ôm chặt eo anh: “Vậy cũng nhớ, cực kỳ nhớ…”
Rất rất rất nhớ…
Trước kia không nhìn thấy anh, cô rất nhớ anh.
Nhớ nụ cười của anh, nhớ khuôn mặt của anh, suy nghĩ không biết anh đang làm gì, anh lớn lên sẽ như thế nào, suy nghĩ… Trong những tháng năm chia xa, liệu anh cũng có nhớ cô không.
Thế nhưng bây giờ gặp lại, cô càng nhớ anh hơn.
Cô muốn ôm anh, muốn hôm anh, muốn nằm trong n.g.ự.c anh như con mèo con, muốn lôi kéo anh đi khắp nẻo đường để ngắm phong cảnh, muốn giữ lấy tất cả hỉ nộ ái ố của anh.
– A Hành, cây ước nguyện không phải không có tác dụng.
Những năm nay, cơ thể em vẫn khỏe mạnh, cuộc sống bình an, hạnh phúc. Và khi gặp lại anh, mọi chuyện em làm đều thuận lợi.
Đêm khuya, vạn vật đều nghỉ ngơi, trong phòng nhỏ cũng rất yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành đang ngủ.
Hạ Thụ lén ôm eo anh.
“A Hành, chỉ cần anh không buông bỏ em, em sẽ không bao giờ buông bỏ anh.”
“Mặc dù em không có gì… Nhưng em còn chút dũng khí cuối cùng, em sẽ dùng nó để yêu anh.”
Giữa tháng mười, trong giới có một buổi từ thiện với quy mô to, mời gần nửa nghệ sĩ của giới giải trí tham dự.
Đại sảnh khách sạn Hoàng Đô xa hoa rực rỡ, bữa tiệc linh đình. Đây là khách sạn xa hoa và sang trọng nhất thành phố, khiến người ta phải mê muội.
Tần Dã ngồi ở một góc, không bắt chuyện với ai cả.
Khi Cố Vũ Thuần đi về phía anh ta, anh ta đang uống rượu vang, dáng vẻ suy sụp, hoàn toàn không giống tiểu Tần gia tùy hứng trước kia.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Dã không thèm ngước mắt lên: “Tìm người khác đi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện.”
Cảm giác được người bên cạnh không rời đi, anh ta đợi một lát, rồi không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Không nghe thấy tôi nói sao, tôi vừa nói là…”
Thấy Cố Vũ Thuần, anh ta dừng lại.
Cố Vũ Thuần nhấp một ngụm rượu, không mặn không nhạt liếc anh ta.
“Sao lại là cô.” Anh ta không nói nốt câu trước, khuôn mặt vẫn nhăn nhó: “Cô tới đây làm gì?”
“Tại sao tôi không thể tới đây?” Cố Vũ Thuần thản nhiên nói: “Khách sạn là do nhà anh mở?”
Anh ta bị chặn họng, bỗng cảm thấy cực kỳ phiền phức, anh ta nhìn biểu tượng tập đoàn Quân Dục cách đó không xa: “Không bằng của nhà tôi mở…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cố Vũ Thuần cười: “Nhà anh mở cũng vô dụng, Tiểu Mộc cũng không ở bên anh.”
“Ai nói tôi…”
Nhìn anh ta như sắp bùng nổ, Cố Vũ Thuần nhanh tay chạm ly với anh ta, cô ấy cười đểu: “Cheer!”
Tần Dã nhìn người đang tươi cười, dù anh ta có uất ức đến đâu cũng không thể nói gì nữa, anh ta nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống.
Trên sàn nhảy xa xa lại đổi một bài hát mới.
Ở một góc yên lặng, ngơ ngác nhìn những bóng người nhảy múa ở đằng kia, Tần Dã bỗng hỏi: “Cô… Có tin tức của Hạ Sấu không?”
Cố Vũ Thuần khựng lại.
“Thật trùng hợp.” Cô ấy cười: “Tôi đang hỏi anh chuyện này.”
Vậy là không có.
Tần Dã rũ mắt, anh ta cố không thể hiện ra sự thất vọng, lại chắt một ly rượu nữa.
Cố Vũ Thuần nói: “Thế nhưng sao anh vẫn nhớ thương Tiểu Mộc vậy? Không phải anh nói anh không diễn sao, đừng nghĩ đến cô ấy nữa.”
Tần Dã nghe vậy thì vừa bực bội vừa tức giận, giọng điệu không tốt chút nào: “Tôi quan tâm đ ến trợ lý cũ của tôi không được sao! Sao cô nhiều chuyện như vậy! Không trêu chọc tôi thì cô sẽ c.h.ế.t sao!”
“Sẽ.”
“…” Anh ta hoàn toàn cạn lời.
Một lát sau, anh ta lại hỏi: “Tôi nghe nói, lúc nhỏ cô, Hạ Sấu… và Hoắc Cận Hành lớn lên với nhau sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Anh ta có vẻ khó mở miệng: “Cô có thể nói cho tôi chút chuyện trước đây của cô ấy và Hoắc Cận Hành không?”
Cố Vũ Thuần bật cười: “Ôi trời, anh đây là vội vàng tìm ngược sao?”
“…” Tần Dã phiền muộn: “Cô chỉ cần nói có hoặc không thôi, đừng nói những lời vô nghĩa.”
Thật ra Tần Dã đã không ôm vọng tưởng với Hạ Thụ kể từ chuyện hotsearch lần trước, anh ta biết mình thua cuộc, không phải thua dưới tay Hoắc Cận Hành.
Mà là thua chính bản thân mình.
Chuyện trước đây ồn ào như vậy, ban đầu anh ta muốn bảo vệ cô, nhưng không ngờ lại đẩy cô vào tình cảnh không thể quay đầu lại.
Mà người kia, từ đầu đến cuối không hề nói gì, nhưng lại yên lặng xử lý tốt mọi chuyện, giải quyết công bằng.
Hạ Thụ từng nói, đúng vậy, anh ta quá ngây thơ, sống trong hoàn cảnh thuận lợi, nghĩ toàn bộ thế giới xoay quanh mình.
Hiện thực cho anh ta một đả kích rất lớn.
Người cô cần không phải người như anh ta.
Người đứng bên cạnh cô, cũng không nên là người giống anh ta.