Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 39



Về phần trang phục NPC, anh ta chấm 8 điểm.

Trừ 2 điểm vì giày và kiểu tóc không hợp.

Không NPC nào đi giày cổ trang hay búi tóc kiểu xưa.

Tất cả đều mang giày thể thao.

Thậm chí, có một NPC nữ đi giày cao gót.

Ngưu Cố không nói nên lời.

Lát nữa NPC còn phải đuổi theo người chơi, đi giày cao gót thì chạy kiểu gì?

Không ổn, trừ thêm 1 điểm.

Còn 7 điểm.

Ngưu Cố đang chăm chú quan sát trang phục NPC, không để ý rằng Vương Kiện đứng bên cạnh đã sợ đến trắng bệch cả mặt.

Hai hàm răng cậu ta va vào nhau lập cập, giọng nói run rẩy đến đáng thương:

"Nhiều... nhiều ma quá..."

Hu hu, cậu ta hối hận rồi!

Đáng lẽ không nên đến đây!

Ngưu Cố quay sang, ngạc nhiên nhìn Vương Kiện:

"Gan cậu nhỏ vậy từ bao giờ thế? Một đám NPC thôi mà cũng sợ?"

Anh ta chỉ vào chân bọn họ, cố gắng trấn an:

"Cậu không thấy bọn họ đi giày thể thao à? Nhìn là biết người thật!"

Vương Kiện suýt khóc.

Giọng cậu ta run như lá rụng, tay chỉ về phía đám NPC đối diện:

"Bọn họ... bọn họ đi không chạm gót."

Bịch!

Sắc mặt Ngưu Cố lập tức tái mét.

Anh ta bước lên một bước, muốn nhìn kỹ hơn.

Nhưng vừa lúc đó, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ngay trước mắt anh ta.

Khoảng cách cực kỳ gần.

"Chào cậu."

NPC mặt trắng bệch mở miệng cười, để lộ hàm răng đỏ ngầu như máu.

Ầm!

Đầu óc Ngưu Cố trống rỗng.

Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

Toàn thân anh ta cứng đờ, chân như mọc rễ không thể nhúc nhích.

Cùng lúc đó—

"ĐOANG—"

Một tiếng chiêng trầm đục vang lên.

Là tiếng chiêng khai lễ.

Sau âm thanh đó, mọi người vô thức ngồi xuống ghế.

Bữa tiệc cưới không quá đông.

Tính cả bốn người họ, tổng cộng khoảng ba mươi người, chia làm bốn bàn.

Bàn của Ngưu Cố, ngoài bốn người họ, còn có ba người khác.

Ba người này có dáng vẻ nhẹ bẫng, như thể không có xương, trông cực kỳ đáng sợ.

Không ai nói gì.

Không hiểu sao, dù không có tiếng nhạc ghê rợn, không có NPC lao tới dọa, nhưng Ngưu Cố vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Không khí kỳ lạ đến nghẹt thở.

Anh ta ghé sát tai Vương Kiện, hạ giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Lần trước cậu đến đây, cũng nhiều NPC thế này à?"

NPC ở đây quá đông, thậm chí còn nhiều hơn cả người chơi.

Vương Kiện lắc đầu, giọng cậu ta càng lúc càng hoảng loạn:

"Không... Lần trước chỉ có nhóm chúng tôi, cộng cả bà chủ thì chỉ có ba NPC."

Cậu ta cũng thấy có gì đó sai sai.

Sao lần này lại có nhiều NPC thế chứ?!

Nếu đám NPC này đồng loạt xông vào, bọn họ chắc chắn không có đường chạy.

Mọi người ngồi xuống.

Một cô gái mặc áo trắng bước ra, nhẹ như một làn khói.

Không có âm thanh, không có tiếng chân.

Cô ta cầm khay đặt thức ăn lên bàn, tựa như đang trôi lơ lửng trong không trung.

Mỗi bước đi đều bồng bềnh, nhẹ nhàng như không thuộc về thế gian này.

Đến bàn của Ngưu Cố, cô ta bày ra bốn món.

Trên đĩa—

Có những con nhện đen, to bằng nắm tay, chân vẫn còn động đậy.

Hàng chục con rắn độc, thân mình cuộn tròn, miệng khẽ phun lưỡi.

Một đĩa thịt sống đầy giòi bọ, những con giòi trắng ngà, nhung nhúc bò lổm ngổm.

Rào rào…

Dạ dày Ngưu Cố lập tức quặn thắt.

Anh ta suýt nữa thì nôn ngay tại chỗ.

Vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Nhưng ngay lúc đó—

"AAAAA!"

Tiếng hét thất thanh vang lên.

Là Vương Kiện.

Ngưu Cố lập tức quay lại, ánh mắt theo phản xạ nhìn theo hướng của Vương Kiện. Cậu ta đang trừng mắt hoảng hốt, hai tay siết chặt mép bàn, môi run rẩy không thốt lên lời.

Ngưu Cố nhíu mày, theo ánh mắt cậu ta nhìn xuống bàn ăn.

Ba món đầu tiên đều là sơn hào hải vị bình thường. Nhưng đến món thứ tư…

Đó là một đĩa đầy nhãn cầu người.

"Oẹ!"

Ngưu Cố không kìm được nữa, lập tức nôn thốc nôn tháo.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Kinh khủng quá!

Bà chủ nhà ma này tìm đâu ra những đạo cụ chân thực đến vậy? Sao trông chúng như thật thế này?

Trong khi mọi người còn đang bàng hoàng, lão Lý vẫn dửng dưng, đầu óc chỉ nghĩ về kiến trúc cổ xung quanh. Anh ta mong cốt truyện mau chóng đi đến hồi kết, nhưng mọi thứ cứ lê thê, dường như không có dấu hiệu kết thúc.

Anh ta sốt ruột, tiện tay chộp lấy một con nhện đen trong đĩa, lẩm bẩm:

"Chắc chắn là giả. Tôi không sợ… Tôi đi đây— AI!!!"

Chưa kịp nói dứt câu, một tiếng hét thảm vang lên.

Con nhện trong tay lão Lý mềm mại, đàn hồi, thậm chí còn hơi ấm.

Nó là thật!

Đầu óc lão Lý như muốn nổ tung. Anh ta vội vã vung tay, định ném con nhện đi, nhưng con vật nhỏ bé này lại vô cùng nhanh nhẹn, bò dọc theo cánh tay anh ta rồi chui tọt vào trong áo.

Thấy cảnh đó, Ngưu Cố rùng mình, hét toáng lên:

"Nó chui vào rồi! Cởi áo ra nhanh! Cởi ngay!"

Cả ba người còn lại vội vây quanh lão Lý, đồng thanh hò hét, ra sức giật lấy áo khoác của anh ta.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói âm u vang lên từ khắp bốn phương tám hướng:

"Không được làm ồn!"


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com