【 Trò chuyện riêng 】 Cuồng Ngạo Thiên: Là thương nhân, ngươi giữ lại cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
【 Trò chuyện riêng 】 Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Liên quan gì đến ngươi.
Sau đó không đợi Cuồng Ngạo Thiên trả lời, Tô Mộc kéo hắn vào danh sách đen.
"Em gái, ăn cơm trưa." Lăng Hạo vui sướng cầm cơm hộp, bắt đầu mở hộp ra ăn.
Tô Mộc đi qua, Lăng Hạo chỉ vào hộp cơm nhỏ: "Đó là của em, mau mở ra nhìn xem, có bất ngờ."
Tô Mộc mở ra, nhìn thấy bên trong có cơm trắng, trứng sốt cà chua, thêm một cái đùi gà.
"Thấy anh trai thương em chưa, còn lấy thêm cho em đùi gà." Lăng Hạo thật không biết xấu hổ mở ra mấy hộp đồ ăn ra trước mặt.
【 Bắp cải nhỏ, vàng ươm dưới đất, ba tuổi không ai thương, nuôi một anh trai, lại là bạch nhãn lang, anh ăn thịt, em ăn rau... 】
【 Ký chủ, tuyệt đối không thể nhịn! Đánh hắn, đánh hắn đi! 】
Cửu Thiên Tuế nín cười, lần đầu tiên chuyển thể lời bài hát bằng giọng điệu đáng thương, sau đó tức giận nói.
Nó lặng lẽ nhìn Lăng Hạo tìm đường chết.
A ha ha...
Run rẩy đi, thiếu niên...
Bài hát này của Cửu Thiên Tuế... Thật độc đáo.
Khóe mắt Tô Mộc giật giật, sau đó ăn sạch hộp cơm trưa trước mặt, không sót một hạt cơm.
-
Giờ phút này, trong phòng luyện tập chiến đội TOP tại trung tâm thành phố.
"Bang ——" một âm thanh vang lên rất lớn trong không gian yên tĩnh.
Những người còn lại trong chiến đội nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người đàn ông anh tuấn mím chặt môi, đôi mắt u ám nhìn vào màn hình máy tính.
Con chuột vô tội vẫn còn lăn qua lăn lại.
Hắn nhìn cửa sổ trò chuyện hiện lên trên màn hình.
【 Trò chuyện riêng 】 Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Liên quan gì đến ngươi.
Nhìn chằm chằm năm chữ to "Liên quan gì đến ngươi" kia, quả thực muốn đem nó nhìn ra lửa.
Cảm xúc dâng trào trong mắt Hàn Thần Cảnh.
Tốt lắm, tốt lắm...
Chỉ là một thương nhân trong trò chơi mà không biết tốt xấu như vậy!
Lúc này, hắn nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, thấp thoáng cái tên quen thuộc, ánh mắt liền trở nên dịu dàng.
Cầm điện thoại lên trò chuyện, khóe môi mím chặt càng mềm xuống, gợi lên độ cong suиɠ sướиɠ.
Cơn tức giận trước đó, đã bị rửa sạch sẽ, không chút dư thừa.
-
Lăng gia.
Lăng Hạo ăn uống no say, còn dư lại một đống đồ ăn lớn trước mặt.
Tô Mộc đang ngồi chơi điện thoại, ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh.
"Cất vào tủ lạnh đi, ba ngày kế tiếp, đó chính là ba bữa cơm của anh." Cô nhìn lướt qua, nhiêu đó cũng đủ anh ăn trong ba ngày.
Lăng Hạo: !?
Cô nói cái gì?
Anh ăn no quá, xuất hiện ảo giác...
"Sau khi dọn xong thì lại đây."
Tô Mộc nói xong liền xoay người trở lại máy tính.
Sau đó, khi nhìn đến Đại Lục Thần Vực, trên kênh thế giới tranh cãi ầm ĩ, không hiểu sao còn mắng chửi cô.
Cô nheo mắt, nhìn cửa sổ trò chuyện riêng của mình.
【 Trò chuyện riêng 】 Kẻ Lỗ Mãng: Lăng muội tử, có ở đây không?