Khi ăn tối, ngay cả mẹ Lâm cũng nhìn ra Lâm Kỳ buồn bực.
"Sao thế? Có chuyện gì xảy ra ở trường? Thi không tốt?"
Lâm Kỳ bới cơm, phủ nhận: "Không phải."
"Thế sao con có bộ dạng này, lông mày thả lỏng ra, tuổi còn nhỏ đừng để có nếp nhăn." Mẹ Lâm có chút chê bai nói, "Sắp đến Quốc khánh rồi, hai đứa có muốn đi đâu chơi không? Đúng lúc mẹ không phải đi công tác."
Lâm Kỳ nhét viên thịt viên cuối cùng vào miệng, có chút đau lòng nói: "Mẹ, chúng con Quốc khánh chỉ nghỉ ba ngày."
Mẹ Lâm bỗng cười lớn: "Ôi chao, suýt quên hai đứa không có nghỉ bảy ngày, vậy mẹ tự mình đi du lịch thôi, ha ha ha......"
Chu Việt lặng lẽ ăn cơm, không đưa ra ý kiến.
Lâm Kỳ bi phẫn hô một tiếng: "Mẹ, quá quá đáng!"
Tối khi Chu Việt và Lâm Kỳ cùng làm bài tập, Chu Việt đột nhiên bóp cằm cô, chăm chú nhìn mặt cô.
Lâm Kỳ đập tay anh ra: "Làm gì?"
Chu Việt xoa giữa lông mày cô: "Có vẻ như có chút nếp nhăn rồi."
Lâm Kỳ đột nhiên thả lỏng lông mày, chạy đến phòng vệ sinh soi gương, sau đó thở phào nhẹ nhõm quay lại.
Nhìn cô quay lại, Chu Việt hỏi: "Lo lắng về biểu diễn văn nghệ dịp Tết Dương lịch?"
Lâm Kỳ kỳ quái quan sát anh: "Sao cậu biết?"
Chu Việt không nói với cô, trong lớp mười một có một bạn nam học sinh là fan của cô chơi đàn piano. Năm đó cô mặc một chiếc váy dài, dáng vẻ chơi đàn piano trên sân khấu, trực tiếp khiến đối phương đắm chìm. Hôm nay vừa nghe chuyện biểu diễn văn nghệ, bạn học đó liền ở đó kêu muốn xem cô của lớp bảy chơi đàn piano, ồn ào đến mức Chu Việt không thể đọc sách được, muốn khâu miệng anh ta lại.
Lâm Kỳ quăng bút đi, giơ tay mình lên nhìn: "Thôi, lớp của tớ đều mong tớ lên chơi, nhưng đây là biểu diễn văn nghệ dịp Tết Dương lịch, đây là loại chương trình mà tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều xem, quá kinh khủng rồi, nếu như tớ đánh sai, thì quá mất mặt."
Cô vốn không phải là tính cách thích thể hiện, bây giờ phải tham gia hoạt động lớn như vậy, cô phải luyện đến mức tuyệt đối không sai mới được.
Chu Việt kéo tay cô đến trước mắt, một ngón một ngón sờ qua.
Lâm Kỳ rút tay lại: "Lại phải cắt móng tay rồi, thôi, móng tay của tớ chẳng đẹp chút nào."
Để chơi đàn, cô luôn cắt móng tay rất ngắn rất ngắn.
Cô nhìn ngón tay của Chu Việt đặt bên cạnh bàn, trắng và dài mảnh.
"Thật ra tay anh khá thích hợp chơi đàn piano, ngón tay dài, vượt quãng tám sẽ rất dễ dàng." Lâm Kỳ duỗi tay mình ra so sánh, trong lòng có chút ghen tị.
Chu Việt úp lòng tay lên, thả lỏng, ngón tay hơi cong, còn tay Lâm Kỳ treo hư hư ở phía trên tay anh, trong sự so sánh như vậy, tay cô có vẻ nhỏ xíu cực kỳ.
Ngón tay Chu Việt đột nhiên lại cong cong, trong khoảnh khắc đó, Lâm Kỳ có một ảo giác như trong giây tiếp theo sẽ nắm tay.
......
Trước Quốc khánh, Lâm Kỳ báo tên bản nhạc mình sẽ chơi lên.
Cuối cùng cô nghe theo lời khuyên của Chu Việt, chọn một bản nhạc đối với cô không phải rất khó, và mọi người nghe sẽ cảm thấy quen thuộc.
Chu Việt cho rằng, bản nhạc khó đến mức nào đi nữa, người ngoài ngành cũng không nghe hiểu, cũng không nghe ra được, thà chơi tùy tay một bản "Đám cưới trong mơ" sẽ hấp dẫn người hơn... Đây là trải nghiệm của anh.
Trước đây trong lòng Chu Việt cũng nghĩ "Đám cưới trong mơ" là học vấn bí truyền trong nhạc piano, sau này mới phát hiện, đó hóa ra là bước đầu vào cửa, đơn giản đến mức Lâm Kỳ cũng không muốn chơi nữa.
Trừ phi một ngày nào đó anh đột nhiên nói với Lâm Kỳ muốn nghe, cô mới chơi cho anh nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đối với lời khuyên của Chu Việt, Lâm Kỳ rất đồng ý, dù sao là biểu diễn văn nghệ trong trường, không phải đi thi cấp độ hay thi đấu, khoe kỹ năng không có ý nghĩa gì cả, chơi một bản nhạc mọi người có thể đồng cảm mới là lựa chọn tốt nhất.
Cuối cùng, cô và Chu Việt mất mười phút, quyết định chơi nhạc chuông tan học tự học buổi tối của trường —— "Khúc nhạc ánh trăng" của Debussy.
Trước khi mẹ Lâm đi du lịch xa, nghe nói Lâm Kỳ sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ, thấy vinh dự, ngay lập tức vui vẻ gửi cho Chu Việt một bao lì xì, bảo anh giám sát cô luyện đàn.
"Chu Việt à, Quốc khánh coi chừng Lâm Kỳ, đừng để con bé chạy đi chơi, khi về dì sẽ mua đồ ăn ngon cho các con nhé."
Lâm Kỳ không phục nói: "Mẹ, con tham gia biểu diễn văn nghệ có liên quan gì đến Chu Việt, sao cậu có lì xì!"
Mẹ Lâm: "Gửi cho con lì xì, con sẽ đi mua đồ ăn, đến lúc đó không mặc vừa áo váy biểu diễn được."
Lâm Kỳ: mệt lòng quá.
Lâm Kỳ sờ sờ bụng, quả thật có mọc một chút thịt, đặc biệt là khi ngồi xuống, "Đồi núi chồng chất".
Lâm Kỳ: "Tớ muốn giảm cân."
Chu Việt dùng ngón tay cái ấn ấn miếng thịt mềm trên bụng cô, nói: "Không cần giảm, tốt lắm rồi."
Lâm Kỳ: "Vậy cậu gửi cho tớ bao lì xì mẹ tớ cho cậu."
Chu Việt không nói một lời đứng dậy đi mất.
Lâm Kỳ trợn mắt phía sau.
Mặc dù có biểu diễn, nhưng tháng mười cách Tết Dương lịch còn ba tháng, luyện đàn không kém ba ngày này.
Ngày đầu tiên Quốc khánh, Lâm Kỳ liền đi chơi với Kim Lộ Lộ, Chu Việt cũng được Đổng Hạo Thâm hẹn đi chơi bóng rổ ở sân bóng rổ.
Sân bóng rổ không gần nhà, nhưng lại khá gần trường học, anh gặp Đổng Hạo Thâm ở cổng trường học, cùng đi đến sân bóng rổ.
Khi đến nơi, trong sân bóng rổ đã có một số người, hầu hết là những anh em quen biết trước đây từng chơi bóng cùng. Họ đặt sân bóng rổ cả ngày, định chơi một ngày vui vẻ.
Có người đặc biệt mang theo quần áo bóng rổ để thay, nhưng Chu Việt thấy phiền, mặc quần áo bóng rổ đến.
Anh em nhìn thấy áo đấu quen thuộc, mắt sáng lên, trực tiếp ném bóng trong tay về phía họ.
Bóng vừa bay đến trước mặt Chu Việt, anh hơi nghiêng người chụp lấy, trận đấu bóng này cứ thế bắt đầu một cách không có dấu hiệu báo trước nhưng lại rất ăn ý.
Chu Việt mặc áo đấu đen trắng, chạy xông lên trên sân bóng, trong nháy mắt đã đổ đầy mồ hôi.
Anh tuy không phải thành viên đội bóng rổ, nhưng cao, có ưu thế, sức lực lại tốt, một chiều cũng ghi được không ít bàn thắng, lại vì là chơi ở sân bóng rổ ngoài trời, trong nháy mắt đã có không ít người đứng xem.
Đối với hầu hết các cô gái, trên sân bóng họ quan tâm không phải là ai ghi được nhiều bàn thắng hơn, mà là ai đẹp trai hơn. Cùng là động tác kéo áo, lau mồ hôi lung tung, đặt trên người Chu Việt thì là trời quang trăng sáng, đặt trên người khác có thể lại là hơi thô lỗ.
Các cô gái ngoài sân đã có người lén lấy điện thoại chụp ảnh chia sẻ cho bạn bè.
Bên cạnh sân bóng rổ là phố đi bộ, người qua người lại, có người đi, lại có người mới đến. Họ chơi đến tối, khi nghỉ ngơi, lại có người đến đưa nước, đưa khăn mặt.
Chu Việt đều không nhận, kéo áo trước mặt lau một trận loạn xạ, cơ bụng ẩn hiện khiến gương mặt các cô gái đều đỏ ửng, ánh mắt đều phiêu diêu.
Anh nhăn mày, quay người quay lưng về phía đám người.
Đổng Hạo Thâm đương nhiên cũng khá được ưa thích, xách nước người khác đưa bắt đầu uống ào ào, sau đó ôm Chu Việt thì thầm: "Ở sân bóng ngoài trời muốn chính là cảm giác được mọi người chú ý như vậy, cậu được phúc mà không biết hưởng, hazz."