Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 30: Tôi bồi thường cho cô (2)



Triệu Lan Hương hỏi tiếp Lương Thiết Trụ về giá cả lương thực, nhưng anh ta lại xua tay: "Thôi thôi, nể tình cô ở đây chăm sóc anh Bách, cũng coi như người một nhà, tôi sẽ để cho cô bằng giá mua vào. Có thể sẽ đắt hơn ở cửa hàng của nhà nước một chút, nhưng mà không cần phiếu lương thực."

Triệu Lan Hương vô cùng cảm kích, đây là điều kiện không thể nào tốt hơn được nữa rồi.

Giá lương thực bán ở chợ đen sẽ cao hơn so với bên ngoài, điều này cô biết rõ. Người nông dân thừa lương thực sẽ bán giá cao cho người trong chợ đen để đổi tiền sinh hoạt, bọn họ không cần phiếu, điều này cũng tiện cho Triệu Lan Hương và những người trong thị trấn có phiếu định mức cố định hàng tháng.

Lương Thiết Trụ nói: "Tôi đi đây, hôm nay anh Bách đạp xe bị ngã một cái, bây giờ chân bị cà nhắc rồi. Cô, nếu như cô..." Có rảnh thì đi thăm anh ấy một chút đi.

Lương Thiết Trụ âm thầm cắn lưỡi, dưới ánh mắt nghi ngờ của thanh niên trí thức Triệu, ngập ngừng một lát anh ta lại nói tiếp: "Nếu như có thuốc, thì cô cho anh ấy mượn dùng một chút."

Vân Chi

Tuy rằng anh ta bị Hạ Tùng Bách khinh thường vì suy nghĩ của mình, nhưng Lương Thiết Trụ vẫn hy vọng có một cô gái biết quan tâm chăm sóc cho anh ấy.

Tìm đâu ra một người không chê thành phần gia đình của anh Bách chứ, có cô gái bằng lòng nấu cơm cho anh ấy là chuyện khó đến mức nào đây.

Tuy rằng Lương Thiết Trụ không thông minh, nhưng anh ta cũng đến tuổi lấy vợ rồi, nếu như có một cô gái đối xử tốt với anh ta, cho dù cô gái ấy không có ý đó, thì anh ta cũng phải làm cho người ta sinh ra ý đó.

Triệu Lan Hương nghe thấy thế, thì trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh đôi môi trắng bệch của người đàn ông kia, cô còn tưởng rằng do anh không ăn cơm nên bị tụt huyết áp, không ngờ hóa ra anh lại bị thương.

Thế mà anh còn làm ra vẻ nhẹ nhàng như không có chuyện gì, không để cô nhận ra chút nào cả.

Triệu Lan Hương cố nhìn cơn xúc động muốn mắng to, cô vẫn mỉm cười tiễn Lương Thiết Trụ ra ngoài.

Ngay sau đó cô quay về phòng mình lục tung đồ đạc lên tìm kiếm, rất nhanh cô đã tìm thấy một lọ dầu thưốc. Chai thuốc này rất thích hợp dùng cho vết thương ngoài ra. Haiz, cái anh chàng ngốc này, đi tận lên huyện rồi mà không biết cầm tiền vào trong trạm xá khám thử xem.

Bôi chút thuốc thì tốn bao nhiêu tiền đâu chứ!

Cô đi đến phòng của Hạ Tùng Bách, gõ cửa.

"Có ai không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hạ Tùng Bách ăn no bụng đang ngủ trưa, thì bất ngờ bị giọng nói này đánh thức, Anh đang cởi trần ra để ngủ, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy lấy một cái áo mặc vào.

"Chuyện gì?"

Triệu Lan Hương nghe thấy giọng nói lười biếng từ trong phòng truyền đến, giọng nói trầm ấm mang theo chút ngái ngủ, còn xen lẫn chút buồn bực vì vừa mới ngủ đã bị người khác đánh thức.

Anh mở cửa ra đột ngột, nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới, đôi lông mày sắc bén khẽ nhăn lại: "Sao thế... Thiếu tiền, hay là thiếu phiếu à?"

Triệu Lan Hương nhìn qua vết m.á.u dính trên ống quần của người đàn ông, rồi cô nhét chai thuốc vào trong tay anh: "Thiết Trụ nói anh bị ngã què chân rồi, tôi đến xem một chút."

"Chai thuốc này anh dùng trước đi, mỗi ngày bôi ba lần."

Khi bàn tay mềm mại của cô gái chạm vào tay anh, Hạ Tùng Bách cảm thấy trong lòng bàn tay thô ráp của anh như có một luồng điện, dòng điện này truyền thẳng từ đầu ngón tay lan đến tận trái tim anh, khiến m.á.u trong người anh như muốn sôi lên.

Cả người anh cứng đờ như bị điện giật, một phút sau chai thuốc đã rơi thẳng xuống đất, bình thủy tinh đập xuống vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Triệu Lan Hương hơi sững sờ.

Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách hơi co lại một chút khó có thể nhận ra.

Lúc này bầu không khí cũng cứng đờ, Hạ Tùng Bách cũng sửng sốt, ngón tay anh run rẩy bỗng nhiên cử động, cố giữ bình tĩnh nói với cô: "Chai thuốc này... bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho cô."

Triệu Lan Hương vừa tức giận lại vừa đau lòng.

Giây phút ấy khi người đàn ông hất tay cô ra cứ như vừa sờ vào cái gì rất bẩn vậy, khiến Triệu Lan Hương vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó trong lòng cô lại rất khổ sở.

"Bồi thường hết cái này, lại bồi thường đến cái kia, anh còn bao nhiêu tiền nữa để bồi thường cho tôi hả?"

Cô có thể không thèm để ý đến việc lòng tốt của mình bị anh đập vỡ, cũng có thể không thèm để ý đến việc anh kháng cự tiếp xúc chân tay với cô. Nhưng mà việc Hạ Tùng Bách không ngừng muốn phủi sạch mọi chuyện liên quan đến cô cứ như không muốn mang nợ cô chút nào, khiến cô rất tức giận.

Cô xoay người cẩn thận nhặt từng mảnh thủy tinh bị vỡ lên, rồi yên lặng không nói gì mang nó ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com