Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 16: Dao động (1)



Khi cô đi đến cửa hàng lương thực, thì trước cửa hàng bán lẻ đã có hai hàng đang xếp dài như hai con rồng.

Thịt heo, thịt gà thịt vịt… đều là những thứ người ta tranh cướp nhau, sẽ bán hết rất nhanh, đến lượt cô mua thì chỉ còn lại có lòng heo, móng heo, còn có lòng, đầu, gan, chân gia cầm linh tinh thôi.

Những thứ nội tạng xương cốt này ăn không ngon, nên mọi người đều không thích ăn, nhưng Triệu Lan Hương lại không chê. Những bộ phận đó trong mắt cô tất cả đều là đồ tốt, giá trị không kém thịt mỡ chút nào, chẳng qua do hiện giờ mọi người thiếu dầu muối tương dấm gia vị, nên không có cách nào biến chúng thành món ăn ngon mà thôi.

Cuối cùng Triệu Lan Hương cướp được hai cân thịt nạc, hai cân móng heo. Gan gà vịt, đầu, chân linh tinh cô không bỏ sót thứ nào, cô cười tủm tỉm thu hết vào trong túi. Những phiếu thịt cô mua từ nhà buôn kia còn chưa kịp nóng túi, đã nhanh chóng tiêu hết.

Người bán hàng ở cửa hàng lương thực không khỏi quan sát cô gái xa hoa hào phóng này, còn nhìn cô thêm vài lần nữa.

Triệu Lan Hương ho nhẹ giải thích một tiếng: “Tôi là nhân viên mua sắm mới của nhà ăn, chuyên môn phụ trách thu mua các loại thịt.”

Triệu Lan Hương nói xong câu đó thì mới xua tan nghi ngờ của người bán hàng, phải biết rằng có đôi khi người thành phố còn ăn không thoải mái bằng nông thôi, quy định mỗi người mỗi tháng chỉ có nửa cân đến một cân thịt heo, số lượng thịt mà Triệu Lan Hương mua bằng số lượng của người bình thường cả năm, muốn không khiến người khác chú ý cũng khó.

Triệu Lan Hương bỏ thịt vào trong giỏ tre rồi lén lút rời khỏi hàng dài đang xếp rồng rắn, Cô nháy mắt ra hiệu với Hạ Tùng Bách đang đứng ở đầu ngõ.

Vì không muốn người khác chú ý, nên Triệu Lan Hương không đi ô tô, mà chọn cách đi bộ về thôn Hà Tử, còn cố ý chọn đường núi xa xôi để đi.

Sống trong thời đại không được tự do mua bán này, ngoài số định mức tự sản tự tiêu ra, số lương thực còn dư lại dùng để mua bán, tất cả đều coi như hành vi đầu cơ trục lợi. Đầu cơ trục lợi là rất hành vi nguy hiểm, nếu như bị bắt được sẽ dựa theo tình tiết nặng nhẹ để phán xử, nhẹ thì bị bắt đi lao động cải tạo nặng thì phải ngồi xổm trong tù, cô không muốn vì kiếm tiền mà mất cái mạng nhỏ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương đi bộ mười dặm, cuối cùng cũng về đến thôn Hà Tử trước khi mặt trời xuống núi.

Đôi mày đen rậm rạp của Hạ Tùng Bách vẫn nhíu chặt từ lúc ở chợ đen ra về, chưa từng thả lỏng ra.

Anh  đi theo đuôi thanh niên trí thức Triệu  “To gan lớn mật” này, dọc đường đi thấy cô cẩn thận đi vòng đường núi, lại còn hái thêm chút rau dại che kín cái rổ ngụy trang thành người đang đi đào rau dại, thì sắc mặt căng thẳng của anh mới dễ nhìn hơn một chút.

Vân Chi

Nếu như cô bị tóm được, thì nhà họ Hạ anh cũng khó thoát được tội “Đồng lõa”, trong lòng Hạ Tùng Bách âm thầm giải thích với bản thân về hành động đi sau thanh niên trí thức Triệu bằng lý do ấy.

Triệu Lan Hương cũng không biết tâm lý phức tạp của người đàn ông lúc này  đã bắt đầu nghĩ lung tung, sau khi về đến nhà cô chui thẳng vào phòng chất củi, bắt đầu bận rộn công việc của mình.

Tay chân cô nhanh nhẹn rửa sạch hết đống thịt mua về, rồi chọn riêng thịt gà thịt vịt ra, sau đó cắt lát gừng, hành, tỏi, rồi cho thêm rượu, gia vị, muối ăn ướp lại. Thời gian ướp món này rất dài, phải đợi đến trưa ngày hôm sau mới có thể ngấm hết gia vịt. Cô tìm một chiếc bình gốm xếp thịt ướp vào trong đó rồi cất đi, tiếp theo cô bắt đầu điều chế nước dùng.

Cô muốn làm món chân vịt muốn nổi tiếng khắp trời nam đất bắc đời sau, hươngvị rất độc đáo, vô cùng hấp dẫn người khác.

Năm đó do cô và chị Hạ đều thích đồ ăn ngon, cho nên ông chồng già nhiều tiền nhà cô đã vung tay tài trợ cho một tiết mục mỹ thực một khoản vốn lớn. Triệu Lan Hương thường xuyên được mời làm giám khảo khách quý, tổ tiết mục tìm tòi các món ăn ngon đặc sắc trong dân gian, tên gọi là tìm lại những món ngon đã thất truyền. Cô dựa vào tiết mục này kiếm được rất nhiều thứ tốt, đi theo từ số đầu tiên đến số cuối cùng, cô góp nhặt được một đống công thức nấu ăn ngon.

Các món ăn chính và các món dân gian đặc sắc, chỉ cần món nào khiến cô cảm thấy có hứng thú, ăn vào thấy ngon, thì cô đều tự mình thử làm một lần. Không ngờ rằng thú vui lúc nhàn rỗi của cô lúc ấy, hiện giờ lại trở thành tay nghề tốt nhất giúp cô kiếm sống.

Triệu Lan Hương lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái đối với thế sự vô thường.

 


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com