Ngày hôm sau, Trì Yến thật sự không gọi Mạch Đương, lúc anh tỉnh lại Mạch Đương còn đang ngủ, phần lưng kề sát thân mình, nằm trên gối, cánh tay trần lộ ra, trên drap giường màu lam có vẻ vô cùng trắng.
Một tay Trì Yến chống thân mình dậy, một tay giúp cậu kéo chăn đắp lên, cúi đầu lẳng lặng chăm chú nhìn gò má đang say ngủ, tóc đen che bên mang tai còn có dấu hôn tối qua mình lưu lại. Lẳng lặng nhìn một hồi, anh cúi người xuống, hôn lên má Mạch Đương một cái, dùng môi vuốt ve vài lần, sau đó xốc chăn lên muốn xuống giường đi rửa mặt, chân vừa chạm đất tay đã bị kéo lại, vừa quay đầu liền thấy Mạch Đương quay mặt qua, nửa mở mắt hỏi: “Đi đâu vậy?”
Trì Yến ngồi lại giường, dùng tay vẹt ra tóc mái ngăn trên trán cậu, “Đánh thức em à?”
Mạch Đương nắm lấy tay anh kéo đến bên miệng hôn một cái, “Ừm, sao anh dậy sớm vậy?”
Trì Yến dùng ngón cái ma sát môi dưới của cậu, nói: “Không còn sớm, hơn tám giờ rồi, tôi ra ngoài mua thức ăn, em ngủ tiếp một lát đi.” Tối hôm qua hai người lăn qua lăn lại quá muộn, hôm nay anh cũng không thức dậy theo đồng hồ sinh lý.
“Mới chín giờ hà…” Mạch Đương gãi gãi tóc, ra vẻ muốn rời giường, “Em đi cùng anh đi.”
“Không cần.” Trì Yến đè cậu lại, “Tôi tự mình đi là được, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nghỉ ngơi cái gì, không có yếu như vậy.” Mạch Đương cong cong cánh tay, lộ ra cơ thịt, “Cường tráng lắm đó.”
Trì Yến nhướn mày, “Tối qua em không nói vậy, ý em là cảm thấy còn có thể lại đến một lần nữa sao?”
“… Móa!” Mạch Đương xấu hổ, “Coi như em sẵn lòng, Mạch Ji Ji nhà em cũng không bằng lòng đâu!!”
“Mạch Ji Ji?”
“Khụ!” Câu trả lời của Mạch Đương là bắt lấy tay Trì Yến đè xuống giữa háng mình, “Mạch Ji Ji, em trai em.”
Trì Yến: “…”
Thấy anh không nói gì, Mạch Đương cười to một trận, tiếp đó liền nghe Trì Yến nói: “Cần tôi nhắc nhở em, em chào cờ buổi sáng không?”
“…” Mạch Đương lấy tay anh ra, xốc chăn lên nhìn xuống, phát hiện quả thật là chào cờ rồi. Có điều đây cũng là chuyện thường tình, tối qua vừa cùng nam thần khai trai, sáng nay nam thần còn thức dậy trên giường mình, dưới tình huống này không chào cờ mới là vấn đề lớn đó!! Vì vậy cậu mặt không đỏ hơi thở không gấp mà trực tiếp vén chăn sang một bên, nói với Mạch Ji Ji: “Hey, cục cưng, tới chào hỏi nam thần.”
Mạch Ji Ji: Lạnh lùng cự tuyệt.
Trì Yến: “…”
Mạch Đương cười ha ha, xoay người ôm lấy eo anh, đem mặt mình ghé vào cơ bụng anh, cọ cọ, nói: “Ây, không muốn rời giường, chúng ta ngủ tiếp một lúc có được không?”
“Em ngủ, tôi xuống dưới mua bữa sáng cho em trước đã.” Trì Yến vỗ vỗ đầu cậu.
Mạch Đương vẫn ôm không buông tay, “Một người ngủ rất không có ý nghĩa, em đã ngủ như vậy nhiều năm rồi, anh ở cùng em đi mà.”
Loại lời nói tương tự như làm nũng này Trì Yến quen biết Mạch Đương lâu như vậy mới lần đầu tiên nghe thấy, lòng mềm muốn đòi mạng, chỗ nào cự tuyệt được, ứng tiếng liền xốc chăn lên cùng cậu nằm song song, dù sao cũng không kém chút thời gian này. Anh vừa nằm xuống, Mạch Đương liền ôm anh, ngay cả chân đều vắt lên, giống như bạch tuộc ôm vậy.
“Đã tốt rồi, lại nói em cũng báo thù, anh không cần để ý.” Mạch Đương nói, năm đó thương thế cậu lành liền đi theo Lương Tông mấy buổi tối, thừa dịp cậu ta uống rượu cầm đồ nện vào chân cậu ta.
Lời tuy như thế, nhưng lúc Mạch Đương bị thương vừa vặn là sau khi mẹ cậu xảy ra chuyện không lâu, có thể tưởng tượng một mình cậu ở bệnh viện căn bản không có người chăm sóc, dưới tình huống như vậy thậm chí ngay cả một đối tượng để cậu nói mình đau cũng không có.
Cúi đầu hôn hôn cổ tay Mạch Đương, Trì Yến nhẹ giọng nói: “Về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
“Ừm.” Mạch Đương cười đáp ứng.
Tài xế lái xe nhìn không chớp mắt, xem như cái gì mình cũng không thấy.
Sinh nhật Lưu Hồng Nhạn Trì Hoan cũng trở về, một đoạn thời gian không gặp, Mạch Đương phát hiện cô vậy mà lại mang thai, bụng hơi nhô lên đã khoảng năm tháng thai kỳ, không thể không cảm tháng thời gian qua thật nhanh.
Lúc ngủ Mạch Đương mở bao lì xì Lưu Hồng Nhạn cho, phát hiện bên trong có tới hai ngàn, cậu ngồi trên giường cầm tờ tiền đỏ mới tinh không biết làm sao cho phải, không ai cho cậu biết tiền lì xì sẽ nhiều như vậy! Nếu không cậu chắc chắn sẽ không nhận đâu!
Trì Yến bên cạnh mở bao của mình ra, bên trong chỉ có tờ hai trăm đáng thương. “…”
Trì Yến bỏ bao lì xì sang một bên, tựa lưng vào thành giường, “Em nhận là được rồi.”
Tiền lì xì đã nhận, cũng chỉ có thể như vậy, Mạch Đương đặt nó cùng chỗ với Trì Yến, lại gần hôn hôn môi anh, trực tiếp nằm sấp trên ngực anh hỏi: “Làm sao anh biết sinh nhật em?”
“Trên weibo của em nhìn thấy.” Trì Yến cũng không gạt cậu, anh lướt weibo của Mạch Đương xong, thấy được cậu post trạng thái sinh nhật trên đó.
“Đúng rồi, nhắc cái này mới nhớ, làm sao anh biết weibo em vậy?” Mạch Đương hỏi.
“Thiền Ngọc là fan của em, cô ấy cầm tiểu thuyết của em tới đây xem, bút danh của em cùng tên trên message giống nhau.”
Mạch Đương không ngờ Thiền Ngọc lại là fan của mình, trước kia cậu còn tưởng Thiền Ngọc là tình địch, quan hệ này thật là có chút vừa chua lại vừa thích.
Trì Yến nâng tay khoát lên đầu Mạch Đương, ngón tay chậm rãi trêu đùa tóc cậu, nói: “Về sau sinh nhật tôi cùng em trải qua.” Anh không muốn tại loại thời điểm tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng cậu lại chỉ có một mình lẻ loi đón giao thừa ở nhà.