Hai người đang chăm chú chọn nhà thì điện thoại Bạch Cảnh Xuyên đột nhiên đổ chuông.
"Alo? Ai vậy?"
"Là tôi, Cố Trạch."
"Là anh à? Tìm tôi có chuyện gì?"
"Chị tôi đâu rồi?"
"Sư phụ à? Sư phụ nhận nhiệm vụ, đã ra ngoài làm rồi."
Bạch Cảnh Xuyên không biết Cố Trạch tìm sư phụ mình có chuyện gì, nhưng nhớ tới việc trước đó Cố Ninh bảo anh ta "cút về", đoán chừng lần này là muốn xin lỗi.
"Làm nhiệm vụ? Đi đâu?"
Cố Trạch nhíu mày, giọng trầm xuống.
"Chuyện này sư phụ không nói với tôi, chỉ biết hình như cô ấy ra biển."
"Ra biển?!"
Cố Trạch sững người, chị anh định làm gì?
"Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn."
Suy nghĩ một lát, anh quyết định vẫn nên ở nhà chờ chị về. Dù có biết vị trí của Cố Ninh, nếu bây giờ chạy tới, chắc chắn chị sẽ nổi giận. Không nên hành động lỗ mãng.
Ngoài biển khơi, gió lạnh thổi lồng lộng.
Cố Ninh đứng trên boong tàu, mắt dõi theo đại dương mênh m.ô.n.g trải dài đến tận chân trời. Đôi mắt đen của cô ngày càng sâu thẳm, như thể nhìn xuyên qua lớp sóng cuộn trào, thấy được những thứ ẩn giấu bên dưới.
Bên cạnh, Nguyệt Ly có chút lo lắng:
"Chị Ninh, chúng ta đã vào vùng biển sâu rồi, có tiếp tục đi nữa không?"
"Ừ, vẫn chưa đến."
Cố Ninh gật đầu, giọng điềm nhiên. Bây giờ chỉ mới đi được một nửa, còn một đoạn dài phía trước.
"Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?"
Âu Dương Nhã nhìn xuống mặt biển tối đen không thấy đáy, đôi chân không khỏi run lên.
"Đừng vội, chắc chắn sẽ đến nơi thôi."
Cố Ninh tựa vào lan can boong tàu, giọng nói lạnh nhạt. "Chỉ có điều, không biết người kia có dễ dàng để chúng ta đến đó không."
Cô chậm rãi nở một nụ cười.
Ngay khoảnh khắc ấy—
"BÙM!"
Mặt biển nổ tung, một con cá mập khổng lồ lao vọt lên từ làn nước sâu, cái miệng đỏ lòm mở rộng như chậu máu, lao thẳng về phía Cố Ninh.
Nhưng ngay trước khi con quái vật kịp chạm vào cô—