Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta

Chương 345



Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào gọi cái tên thân thuộc.

Linh hồn cô gái run lên, vội vã bay về phía anh.

Nhưng khi họ sắp chạm vào nhau, một rào chắn vô hình đột ngột ngăn cách.

Cao Mộng sững sờ. Cô đưa tay chạm vào khoảng không, bối rối nhìn về phía Lăng Trù.

"Lăng Trù, chuyện gì thế này?"

Lăng Trù không trả lời ngay, anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn.

Anh không thể để A Mộng tiếp tục lạc lối... Chỉ có một cách duy nhất...

Hít sâu một hơi, anh gạt đi nước mắt, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:

"Cao Mộng, em c.h.ế.t rồi thì nên đi đầu thai. Sao còn quấy rầy anh?"

Cao Mộng sững người, không thể tin vào tai mình:

"A Trù? Anh đang nói gì vậy?"

Lăng Trù cười nhạt:

"Em không hiểu sao? Anh đã chán ghét em từ lâu rồi."

"Ngày nào em cũng kiểm soát anh, khiến anh phát mệt. Nếu không phải vì gia đình em giúp đỡ sự nghiệp của anh, anh đã chia tay em từ lâu."

"A Trù..."

"Em nghĩ anh thực sự yêu em sao?"

Ánh mắt Lăng Trù tối sầm, từng câu từng chữ tàn nhẫn như d.a.o sắc:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Tình yêu của anh dành cho em đã cạn kiệt từ lâu. Những gì em thấy chỉ là giả dối thôi."

"Cao Mộng, anh không còn yêu em nữa."

Cao Mộng nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt đẫm lệ, giọng nói run rẩy:

"A Trù, anh đang lừa em đúng không? Anh không thể nào là người như vậy…"

Lăng Trù siết chặt đóa hoa dành dành trong tay, nhìn vào ánh mắt đầy tuyệt vọng của cô mà trái tim như bị bóp nghẹt. Nhưng anh không thể mềm lòng. Anh đã quyết, chỉ khi Cao Mộng hoàn toàn tuyệt vọng, cô mới có thể rời đi, có một kiếp sau tốt đẹp hơn.

"Có biết tại sao anh lại chọn gặp em ở bờ biển không?"

Cao Mộng ngẩn ra, đôi mắt mơ hồ bởi nước mắt.

"Nơi này là nơi chúng ta từng định tình. Anh cũng mặc bộ đồ như hôm ấy, cầm đóa hoa dành dành mà em thích nhất."

Cô bước lên một bước, ánh mắt tràn đầy đau đớn:

"A Trù, em biết trái tim anh chỉ có mình em. Nếu không, sao anh lại suy sụp sau khi em chết? Đừng đẩy em ra xa… Xin anh… dù chỉ một chút thôi…"

Lăng Trù nhắm mắt, giọng nói lạnh lùng vang lên, từng chữ như d.a.o cứa vào lòng mình:

"Em sai rồi, anh không còn yêu em nữa."

Cao Mộng sững sờ.

"Em c.h.ế.t rồi, anh cũng phải tiếp tục sống. Đừng quấy rầy anh nữa. Em là ma, anh là người, chúng ta không thể ở bên nhau! Ai lại muốn một con ma quanh quẩn bên mình chứ? Cao Mộng, em hiểu không?"

Cô lảo đảo, đôi môi tái nhợt run lên bần bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Hóa ra… em làm phiền anh sao?"

Cao Mộng nhìn anh rất lâu, rồi quay sang Bạch Cảnh Xuyên, nở nụ cười yếu ớt.

"Phiền anh… đưa tôi vào luân hồi."

Bạch Cảnh Xuyên im lặng một lúc, rồi gật đầu:

"Ừ."

Lăng Trù vẫn đứng bất động, bàn tay nắm chặt hoa đến run rẩy.

Bình luận trong màn hình trực tiếp không ngừng tràn ra:

[Anh ấy thực ra rất yêu cô ấy…]

[Đôi khi buông tay cũng là một cách yêu.]

[Tại sao lúc nào cũng là kết thúc bi thương như vậy?]

[Hu hu hu, tôi muốn một cái kết có hậu cơ mà!]

Bạch Cảnh Xuyên chỉ xuống mặt biển lạnh lẽo:

"Đi đến luân hồi, đợi tôi một lát."

Cao Mộng nhìn theo hướng anh chỉ, do dự một chút, rồi chậm rãi bay về phía luân hồi. Mỗi lần quay đầu lại, cô đều hy vọng có thể thấy một chút do dự trong mắt Lăng Trù. Nhưng đổi lại, chỉ có ánh mắt kiên định và lạnh lùng của anh.

Cô cười tự giễu.

Cô đã yêu anh hơn hai mươi năm, làm sao không hiểu anh chứ?

Những lời đó, anh nói ra không phải vì bản thân anh, mà vì cô.

Nếu tự mình đi luân hồi là tâm nguyện của anh, cô sẽ chấp nhận.

Cô yêu anh, và cô tôn trọng anh.

Chỉ là… nếu kiếp này không thể bên nhau, cô thầm cầu nguyện, kiếp sau, nhất định sẽ gặp lại anh.

Lăng Trù nhìn linh hồn cô dần xa, nở nụ cười nhẹ nhõm:

"A Mộng, đừng quay lại nữa. Nếu có duyên, dù ở kiếp nào, chúng ta cũng sẽ gặp lại…"

Bạch Cảnh Xuyên đứng bên cạnh, trầm mặc nhìn anh rất lâu rồi mới cất giọng:

"Cậu còn điều gì muốn nói với cô ấy không?"

Lăng Trù lắc đầu, đưa bó hoa dành dành trong tay cho anh:

"Giúp tôi… mang bó hoa này cho cô ấy."

Bạch Cảnh Xuyên nhận lấy, hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua, khiến anh khẽ thở dài:

"Được, tôi hứa với cậu. Cậu sẵn sàng chưa?"

"Ừ."

Bạch Cảnh Xuyên đặt tay lên tai nghe:

"Sư phụ, bắt đầu đi. Dùng tuổi thọ và ký ức của Lăng Trù làm con đường an toàn cho Cao Mộng vào luân hồi."

"Hiểu rồi."


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com