Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đặt trên môi hắn, lại như châm lửa, thiêu đốt hắn, khiến m.á.u trong người hắn sôi trào.
Tần Húc Kiêu nhìn người trong lòng, môi đỏ như son, da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo vô cùng.
Hai gò má ửng hồng vì say rượu càng thêm mê hoặc lòng người.
Mà tay nàng vẫn cứ ma sát trên môi hắn, một lúc sau lẩm bẩm cười nói: “Hoàng thượng, sao ngài lại đẹp như vậy. Khuôn mặt này thật là họa quốc ương dân, khó trách lại khiến nhiều người động lòng như thế.”
Tần Húc Kiêu vốn vì lời nói hồ đồ của nàng mà hơi tức giận, nhưng lại bị câu nói sau của nàng chọc cười.
“Trong số nhiều người đó, có bao gồm cả Phạm tướng quân sao?” Hắn hỏi.
“Ừm…”
Phạm Tư Thuần vừa đáp lại một tiếng, thì môi đã bị khóa chặt.
Nồng nàn lại dịu dàng, triền miên lại day dứt.
Nụ hôn của hắn sâu đậm, sâu đến mức khiến nàng gần như không thở nổi.
Phạm Tư Thuần vùng vẫy, vô tình cắn phải mình, cơn đau khiến nàng tỉnh táo lại vài phần.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, đối mặt với người trước mắt, lại khiến nàng sợ đến hồn bay phách lạc.
Người trước mắt này, lông mày anh tuấn, mắt đen như mực, môi đỏ như son, tuấn mỹ phi phàm, lại mang theo khí chất đế vương, lạnh lùng lại băng giá, không phải là đương kim thánh thượng, Tần Húc Kiêu thì còn ai vào đây nữa!
“Thánh… Thánh thượng!”
Phạm Tư Thuần sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng nói cũng mang theo run rẩy.
Thấy nàng tỉnh táo lại, sự dịu dàng vừa rồi dường như đều là giả dối.
Tần Húc Kiêu khẽ thở dài, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ, nhưng nàng lại nhất quyết đẩy hắn ra.
Tần Húc Kiêu mang theo ba phần tức giận, không chịu buông tay.
Hắn ép nàng vào tường, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “Tại sao chỉ đối với trẫm lạnh lùng như vậy?”
“Thánh thượng, ngài là quân, thần là thần, quân thần có khác… hơn nữa…” Phạm Tư Thuần da đầu tê dại, quả nhiên rượu vào là lầm lỗi.
“Quân thần có khác? Hay cho câu quân thần có khác.” Tần Húc Kiêu cười lạnh một tiếng, sau đó cúi xuống mổ mạnh lên môi nàng một cái.
“Bây giờ còn khác nữa không?”
Phạm Tư Thuần hoàn toàn không ngờ, hắn lại hôn nàng lần nữa vào lúc này.
Hành động của Tần Húc Kiêu khiến Phạm Tư Thuần choáng váng, nếu không phải vì trên người nàng vẫn mặc nhung trang, nàng gần như hoài nghi thân phận của mình đã bại lộ.
Chỉ là bây giờ, nàng căn bản không thể làm ngơ ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Húc Kiêu.
“Nếu thánh thượng cần người hầu hạ, mạt tướng sẽ lập tức sai người đi tìm mấy nữ tử đến.” Phạm Tư Thuần nói.