Con Đường Bá Chủ

Chương 1097: MẶN NỒNG



Các cụ có câu: “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy” quả không sai…

Âu Dương Thương Lan mặc dù chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào trước đây, cũng chẳng có hứng thú với chuyện tình cảm khi chưa gặp được Lạc Nam.

Nhưng không có nghĩa là nàng đối với vấn đề ái ân nam nữ như một trang giấy trắng, trái lại với bản năng của nữ nhân, Âu Dương Thương Lan khiến Lạc Nam sung sướng đến mê say…

Chuyện gì cần đến rồi cũng đến, đôi nam nữ kết hợp, thể xác và linh hồn đều hoà quyện một chỗ, tuy hai mà một.

Hai người đắm đuối nhìn nhau, Âu Dương Thương Lan cắn môi thủ thỉ: “Thiếp yêu chàng…”

Là một Bán Đế, cơn đau đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, Âu Dương Thương Lan đã dần dần cảm giác được sự đê mê khó cưỡng.

“Nàng tuyệt quá…” Lạc Nam vuốt lấy vài sợi tóc bệch trên trán nàng, đặt môi mình lên đó.

“Hôn thiếp…” Âu Dương Thương Lan chủ động dâng hiến bờ môi thơm: “Thiếp muốn chàng vừa hôn vừa yêu thiếp!”

Đáng thương cho một đám Tinh Không Đạo Tặc bên ngoài vẫn đang nỗ lực công phá, “nạn nhân” của bọn chúng lúc này đang hưởng thụ những cảm xúc tuyệt diệu nhất thế gian.

Hai người lần đầu ăn ý và hợp nhau đến mức kỳ lạ, như sinh ra là dành cho nhau vậy.

Lạc Nam được hưởng nhan sắc hàng đầu vũ trụ, được chiếm hữu lấy…trong lòng tự hào có thể nghĩ.

ẦM ẦM ẦM…

Bên ngoài lại có tiếng va chạm động trời.

“Nàng nghỉ ngơi một chút! Ta ra xử lý bọn chuột!” Hắn yêu thương hôn lên má nàng.

“Ưm…” Âu Dương Thương Lan không chịu, ôm chặt lấy nam nhân: “Kệ bọn chúng, đừng rời xa thiếp!”

Lạc Nam buồn cười: “Tiếp tục nữa Ngũ Long Đế Cung sẽ chống khong nổi!”

Dù sao thì Ngũ Long Đế Cung là Pháp Bảo Phi Hành chứ không thiên về chiến đấu hay phòng ngự, rất khó chèo chống thời gian dài.

“Được rồi!” Âu Dương Thương Lan lười biếng nằm trên giường: “Thiếp ở đây chờ chàng, nếu có phiền phức thì gọi thiếp!”

Vừa mới cùng nam nhân của mình ái ân xong, nghĩ đến cảnh gặp mặt đám nam nhân khác khiến nàng buồn nôn.

“Yên tâm!”

Lạc Nam cười cười, mặc vào y phục tiến ra ngoài.

Âu Dương Thương Lan vừa mới thành phụ nữ chân chính, má đào sinh hoa, toàn thân tràn ngập cổ khí chất phong vận thành thục, như hoa hồng nở rộ, so với trước đây càng đẹp gấp mấy lần.

Hắn sinh lòng ích kỷ, đám Tinh Không Đạo Tặc này không xứng thấy được nàng dù là có áo choàng hay mặt nạ che phủ.


Hoành Không Đạo Tặc là một băng đảng khét tiếng tung hoành tinh không ngoài vũ trụ, số lượng thành viên không nhiều, chỉ có đúng 34 người, nhưng lại khiến vô số thế lực nghe tin đã sợ mất mật.
Bên trong Hoành Không Đạo Tặc chỉ tuyển tinh anh, người có tu vi thấp nhất cũng đạt đến Địa Tôn. Trong đó, trùm của Hoành Không Đạo Tặc là Hoành Cuồng, một Địa Đế cường giả hàng thật giá thật, cũng là kẻ mạnh nhất băng đảng.
Bên dưới Hoành Cuồng chính là tam đại Chiến Tướng, phân biệt là Hoành Nhân, Hoành Địa, Hoành Thiên, dưới tay mỗi người lại có một tổ gồm 10 Địa Tôn cho đến Thiên Tôn hành động.
Hoành Thiên thực lực mạnh nhất trong ba chiến tướng, tu vi đã đặt nửa chân vào Địa Đế, chỉ còn thiếu cơ duyên và tích lũy mà thôi.
Hoành Địa là Đại Đế chân chính.
Hoành Nhân yếu nhất trong ba người, chỉ là Đế Giả.
Một băng Đạo Tặc có được bốn vị Tiên Đế hùng mạnh, ba mươi Địa Tôn đến Thiên Tôn, đã áp đảo chín phần mười thế lực trong vũ trụ. Có thể thấy vì sao người khác nghe đến danh Hoành Không Đạo Tặc là khiếp sợ, chỉ có thể tránh lui.
Một ngày này, Hoành Không Đạo Tặc đang băng qua tinh không, bất chợt nhìn thấy một cỗ chiến xa như bước ra từ thần thoại.
Cung Điện xa hoa tráng lệ, năm con Kim Cương Cốt Long lôi kéo băng qua vô số vì sao, cảnh tượng đó quả thật khiến Hoành Không Đạo Tặc choáng váng.
Dù với tầm mắt của một đám chuyên cướp của giết người, sở hữu không ít tài nguyên quý hiếm như bọn hắn cũng phải thèm nhỏ dãi.
“Đế Cấp Pháp Bảo!” Hoành Cuồng lập tức đưa ra kết luận.
“Tính sao đây?” Hoành Thiên mặc dù cất tiếng hỏi, nhưng một thanh Đại Chùy đã xuất hiện trong tay hắn, ánh mắt hiện lên đầy ý tham lam.
“Còn hỏi sao? Chúng ta là Đạo Tặc, nhìn thấy hàng ngon trong vũ trụ đương nhiên phải hốt sạch!” Hoành Địa cười tà.
“Nếu Hoành Không Đạo Tặc có thể sở hữu chiến xa cấp bậc này, danh tiếng và uy vọng lại tăng lên như diều gặp gió!” Hoành Cuồng gật đầu tán thành.
Ba mươi tên Tiên Tôn cũng lần lượt lấy ra vũ khí cầm trong tay, từng đôi mắt nóng rực nhìn chăm chú Ngũ Long Đế Cung.
“Có thể dùng Pháp Bảo như vậy phi hành ngoài tinh không, chỉ sợ không phải là kẻ dễ chọc, chúng ta phải cẩn thận, khó tránh khỏi đại chiến!” Hoành Nhân có chút nhút nhát, cẩn thận nói.
“Hừ, sợ cái gì?” Hoành Cuồng cười lạnh: “Đánh không lại thì chạy thôi!”
“Lão đại nói chí phải!” Hoành Thiên tán thành.
RỐNG!
Như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, một đám 34 con Tinh Không Thú gào thét lên.
Không sai! Chính là Tinh Không Thú.
Hoành Không Đạo Tặc có ý nghĩa tung hoành tinh không, cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng Hoành Không Đạo Tặc có lý do để kiêu ngạo.
Vì may mắn sở hữu một môn Bí Pháp khống chế Tinh Không Thú lưu truyền từ thời thượng cổ, Hoành Cuồng đã sáng lập nên Hoành Không Đạo Tặc.
Hắn tuyển chọn ra những cường giả ưu tú gia nhập, số lượng không nhiều nhưng chắc chắn phải là tinh anh. Sau đó thông qua Bí Pháp, điều khiển và khống chế Tinh Không Thú cho băng đảng của mình làm toạ kỵ.
Lợi dụng khả năng di chuyển bên trong hư không lợi hại của Tinh Không Thú, Hoành Không Đạo Tặc tung hoành ngang dọc tinh không, tốc độ cao và cực kỳ khó chịu. Một khi gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, Hoành Không Đạo Tặc còn có thể cưỡi lấy Tinh Không Thú chuồn đi.
Vì thế mà Hoành Không Đạo Tặc không sử dụng Chiến Hạm hay Pháp Bảo Phi Hành như các băng Đạo Tặc khác, thay vào đó là kỵ trên Tinh Không Thú.
Đó là lý do mà Hoành Không Đạo Tặc chưa từng e ngại va chạm, ngay cả lần này suy đoán bên trên Ngũ Long Đế Cung có cường giả toạ trấn, bọn hắn cũng muốn liều lĩnh cướp đoạt một phen. Nếu đánh không lại, thì sử dụng Tinh Không Thú bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Hoành Cuồng một đám cường giả xuất động công kích, hung hăng chưởng đến Ngũ Long Đế Cung.
RỐNG!
Ngũ Long Đế Cung cảm giác được nguy cơ, năm con Kim Cương Cốt Long ngửa đầu rít gào phẫn nộ.
Ầm Ầm Ầm...
Từ bên trên Cung Điện, một tầng Trận Pháp phòng ngự mở ra, đem công kích của Hoành Cuồng đẩy lùi. Ngũ đại Kim Cương Long Cốt không cam lòng yếu thế, vác lấy cơ thể nặng nề đạp phá tinh không, hướng về đám đạo tặc nghiền đến.
Ầm Ầm Ầm...
Va chạm liên miên bất tuyệt xảy ra, lực công kích của Tinh Không Đạo Tặc rất mạnh nhưng Ngũ Long Đế Cung có trận pháp phòng ngự cũng chẳng phải ăn chay.Lại thêm ngũ đại Kim Cương Long Cốt hung hăng trâu bò, trong lúc nhất thời không ai làm gì được ai.
“Khốn kiếp!” Hoành Thiên sắc mặt khó coi mắng: “Chủ nhân của nó còn chưa ra mặt, chúng ta đã chẳng làm gì được nó rồi!”
“Sao lại chẳng làm gì?” Hoành Địa cười nhạt: “Không nhìn thấy Trận Pháp bao phủ Cung Điện đã ảm đạm sao? Còn có dấu hiệu rạn nứt, nếu công phá được khả năng đánh cướp thành công rất lớn!”
“Nói rất đúng, nhưng đừng quên bên trên Cung Điện còn có cường giả, có thể hắn đang âm thầm quan sát chúng ta!” Hoành Nhân nghiêm túc nói
“Theo ta thấy kẻ này tu vi yếu kém nên mới trốn như chuột trong Cung Điện thì đúng hơn!” Hoành Thiên không sợ trời, không sợ đất bĩu môi.
“Haha, nếu kẻ trên Cung Điện là truyền nhân của thế lực lớn thì sao?” Hoành Địa hỏi.
“Trừ khi là Cổ Việt Tộc hoặc Thiên Địa Hội, còn lại cướp sạch!” Hoành Cuồng thản nhiên nói:
“Muốn biết phá vỡ trận pháp là được!”
Nói xong, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.
Chỉ thấy một tấm Đại Thuẫn khổng lồ có hình chữ nhật xuất hiện giữa tinh không, bên trên Thuẫn là vô số hoa văn mạnh mẽ, Đế Uy cuộn trào.
Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo – Lập Địa Thuẫn.
Hoành Cuồng hai tay cầm lấy Lập Địa Thuẫn, cưỡi trên Tinh Không Thú Yêu Đế lao vọt lên trên Ngũ Long Đế Cung, toàn lực nắm Lập Địa Thuẫn nện xuống.
Răng rắc...
Đúng lúc này, trận pháp trên Cung Điện chủ động nứt ra một cái khe, bên trong Cung Điện đi ra một tên nam tử trẻ tuổi...
“Khốn kiếp, vì sao trên đời có kẻ anh tuấn hơn cả ta?”
Thấy hình dáng của Lạc Nam, Hoành Thiên ba người hét ầm lên, tràn đầy đố kỵ.
Dung mạo của Lạc Nam khiến bọn hắn bị đả kích...
“Haha, thì ra là một tiểu tử Tiên Tôn!” Hoành Cuồng ánh mắt lấp loé: “Chắc là con ông cháu cha đi hành tẩu mang theo Xa Giá quý như vậy, hiện tại trở thành tài sản của chúng ta!”
Lạc Nam nghe vậy bật cười, nhún nhún vai:
“Muốn tài sản sao? Đến đây lấy đi!”

Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com