Chấn Động Toàn Cầu: Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 35



Chết tiệt! Đây không thể nào chỉ là 500 mét vuông được.

Không gian bên trong rộng đến mức không thấy điểm cuối, phải lên đến vài nghìn mét vuông!

Ngưu Cố há hốc mồm.

"Nhà nào lại điên đến mức xây nhà ma rộng thế này?"

Không ai trả lời. Vì không ai có thể tin nổi những gì đang thấy.

Toàn bộ trước mắt họ là một quần thể kiến trúc cổ kính, nguy nga, hoành tráng, tựa như vừa xuyên không về thời cổ đại.

Không khí xung quanh, từng viên gạch, từng mái ngói, từng bức tường… tất cả đều chân thực đến đáng kinh ngạc.

Và điều khiến họ chấn động nhất—

Trên bầu trời, có mặt trời. Có mây trôi.

Trông y như thật.

Vương Kiện ngẩng đầu nhìn trời rất lâu, thậm chí còn nhảy lên vài lần, cố vươn tay ra thử. Nhưng không thể chạm tới.

Trần nhà này… cao quá đáng!

Ngưu Cố cũng cảm thấy khó tin.

Không trách được bà chủ không có tiền làm phó bản thứ hai. Nếu đầu tư khủng như thế này, thì chỉ riêng phần trang trí thôi đã tốn hàng triệu rồi!

Đúng là quá mức phóng khoáng.

Nhưng… nhà ma không chỉ dựa vào trang trí.

Quan trọng nhất là câu chuyện, là không khí, là trải nghiệm.

Đổ cả núi tiền ra chỉ để làm cho rộng mà không có cốt truyện hay… thì đúng là quá lãng phí.

Với một không gian lớn thế này, nếu làm trò chạy trốn khỏi xác sống, kiểu như Resident Evil thì còn hợp lý.

Dùng nó để làm phó bản Họa Bì?

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lãng phí kinh khủng.

Bởi vì, xét cho cùng, Họa Bì cũng chỉ là một câu chuyện đơn giản—một con ác quỷ mặc da người đẹp, cùng lắm hóa trang cho đáng sợ một chút.

Không có gì hấp dẫn cả.

Trong khi Ngưu Cố còn đang suy nghĩ, Vương Kiện vẫn ngước nhìn trời, miệng không ngừng cảm thán:

"Lần trước tới đây đã thấy rộng rồi, nhưng lần này mới để ý… trần nhà cao đến mức nào. Tôi nhảy hết sức mà vẫn không với tới!"

Lão Quan vốn yêu thích nghiên cứu cơ quan, vừa bước vào đã bất giác ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dán chặt vào bầu trời trên cao.

Càng nhìn, anh ta càng cảm thấy kinh ngạc.

"Chết tiệt…!" Lão Quan lẩm bẩm. Những đám mây trên cao đang di chuyển chậm rãi, mặt trời cũng từ từ lặn dần về phía Tây.

Toàn bộ bầu trời giả này sống động y như thật!

Để tạo ra một bầu trời nhân tạo quy mô thế này, chắc chắn phải tốn không ít tiền. Bà chủ của nơi này đúng là chịu chi.

Ngưu Cố đứng bên cạnh, trong tay cầm gậy selfie, kéo dài hết cỡ rồi giơ lên thử chạm vào trần nhà.

Không tới.

Anh ta liếc nhìn Vương Kiện, người cao tới 1m90, rồi đưa gậy cho cậu ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Cậu thử xem."

Vương Kiện nhận lấy, đưa lên cao hết mức có thể.

Vẫn không tới.

Cậu ta nhảy lên một cái.

Vẫn không tới.

"Chết tiệt…!" Vương Kiện không nhịn được thốt lên.

Cả nhóm đều sửng sốt. Trần nhà này quá cao, ít nhất cũng phải 6-7 mét.

Bỗng lão Lý – người có niềm đam mê đặc biệt với lịch sử – đưa tay chỉ về phía trước, giọng đầy kích động:

"Các cậu nhìn bên kia kìa!"

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng anh ta chỉ, rồi lập tức hít sâu một hơi.

Trước mắt họ, một tòa nhà ba tầng kiểu cổ nguy nga sừng sững giữa không gian.

"Chết tiệt…" Lão Quan lẩm bẩm.

"Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt…!" Vương Kiện cũng thốt lên.

Một tòa nhà ba tầng.

Quan trọng hơn, khoảng cách giữa nó và bầu trời giả phía trên vẫn còn khá lớn.

Có nghĩa là trần nhà này… ít nhất phải cao đến 10 mét!

Cả nhóm còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc đầu tiên, lại bị choáng ngợp bởi sự hoành tráng của phó bản Họa Bì.

Ngưu Cố đã từng đi qua rất nhiều nhà ma, cũng từng trải nghiệm vô số phòng mật thất kinh dị, nhưng chưa từng thấy nơi nào có quy mô lớn như thế này.

Chưa bàn đến nội dung trò chơi, chỉ riêng cảnh quan và bố trí cũng đã quá đáng giá rồi!

Vương Kiện lúc này vẫn đang không ngừng đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Sao thế?" Ngưu Cố nhận ra biểu cảm lạ lùng của cậu ta, liền hỏi.

"Không giống lần trước tôi đến… Hình như bà chủ đã nâng cấp chỗ này rồi." Vương Kiện lẩm bẩm. "Lần trước không có bầu trời, không có mặt trời, cũng không có tòa lầu ba tầng này… Chỉ là một dãy nhà cổ đơn giản thôi."

"Lúc đó đã thấy chỗ này rộng lắm rồi, nhưng lần này… cảm giác như nó trở thành một thế giới hoàn toàn độc lập, một thế giới cổ đại thực sự."

Nghe vậy, Ngưu Cố cũng cẩn thận quan sát xung quanh, rồi gật đầu đồng ý:

"Đúng vậy… Nơi này giống như một không gian tách biệt hoàn toàn với hiện thực vậy."

"Đi thôi, vào sâu hơn xem sao." Ngưu Cố dứt lời, liền bước lên trước.

Nhưng họ chưa kịp đi được bao xa, đã thấy một nhóm người tụ lại ở góc khuất phía trước.

Những cô gái trong nhóm run rẩy ôm lấy nhau, nước mắt giàn giụa, lớp trang điểm lem luốc thành từng mảng đen nhẻm.

Mấy chàng trai đứng cạnh họ cũng chẳng khá hơn, mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy.

Rõ ràng, bọn họ đã bị dọa cho khiếp vía.

Vương Kiện thấy vậy, vội bước nhanh đến, định hỏi xem họ có cần giúp đỡ không.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông cao lớn trong nhóm đột nhiên hét lên thất thanh:

"ĐỪNG LẠI ĐÂY! ĐỪNG LẠI ĐÂY…!


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com