Âm Thọ Thư

Chương 90



"... Tiểu Miên Hoa?"

Hắn theo phản xạ lùi lại một bước, tay cầm búa người c.h.ế.t sẵn sàng tấn công.

Con chó nửa trong suốt này giống hệt Tiểu Miên Hoa. Nhưng đây là cõi âm U Giang! Làm sao cô ấy vào được?

Thản Thanh kinh nghi bất định.

Tiểu Miên Hoa không để ý đến sự cảnh giác của Thản Thanh, cô vui vẻ vẫy đuôi, sau đó quay người chạy vào khu rừng tối phía sau eo núi Ô Trại, như đang dẫn đường cho Thản Thanh.

Những tiểu nhân dây đỏ dưới chân Thản Thanh cũng không ngừng nhảy về phía trước, đẩy hắn tiến lên. Hướng nhảy của những tiểu nhân dây đỏ, trùng khớp với Tiểu Miên Hoa.

Vậy là, Tiểu Miên Hoa cũng được Lục thẩm đưa vào để giúp đỡ?

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Thản Thanh nhớ lại Lục thẩm từng nói, Tiểu Miên Hoa từng là đồng tử của tên trọc Nam Dương.

Dù không hiểu đồng tử là gì lắm...

Thản Thanh hít sâu một hơi, theo Tiểu Miên Hoa bước vào eo núi Ô Trại, tiến vào khu rừng âm u.

Lần trước hắn chính là tại đây gặp Lý Hồng Diệp, lúc đó trong khu rừng này đầy những ngôi mộ quỷ dị. Lý Hồng Diệp đứng ở đây, suýt nữa đã hại c.h.ế.t Thản Thanh.

Nhưng lần này bước vào eo núi Ô Trại, những ngôi mộ trong khu rừng già âm u đều biến mất.

Trên con đường đất vàng gồ ghề, lạnh lẽo hoang vu, trong không khí tràn ngập khí tà âm u.

Càng đi sâu vào, khí lạnh này càng mãnh liệt.

Một loại bóng tối thăm thẳm nhấn chìm thế giới, Thản Thanh chỉ có thể nhìn rõ con đường núi bên cạnh, xa hơn một chút đã không thể nhìn thấy.

Nhưng Tiểu Miên Hoa ẩn hiện trong bóng tối, luôn dẫn đường cho Thản Thanh.

Rõ ràng trong này tối đen không ánh sáng, nhưng cô lại không bị ảnh hưởng.

Những tiểu nhân dây đỏ dưới chân Thản Thanh cũng kêu la ầm ĩ, không ngừng chạy về phía trước.

Đi như vậy không biết bao lâu, Thản Thanh đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối phía trước.

Một thứ trắng bệch âm u, đang giãy giụa trong bóng tối, như một con mắt cá c.h.ế.t trắng bệch xấu xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thản Thanh bước thêm vài bước nữa, mới nhìn rõ đó là một chiếc đèn lồng trắng. Trên đèn lồng không có chữ, cũng không phát sáng, âm u treo trước cửa một ngôi nhà cũ nát, như đã bị bỏ hoang.

Ngôi nhà cũ hoang tàn yên tĩnh xuất hiện trong bóng tối, xung quanh không có gì cả. Bức tường rào đất vàng đổ sập một nửa, trong sân có thể nhìn thấy một cái giếng kỳ lạ.

Lông tóc trên người Thản Thanh dựng đứng.

Rõ ràng trong sân trống rỗng, nhưng hắn vô cùng rợn tóc gáy, luôn cảm giác trong giếng có thứ gì đó kinh khủng.

Chằm chằm nhìn ngôi nhà cũ nát này, Thản Thanh từ từ di chuyển về phía trước.

Cảm nhận đặc biệt của người đi âm đối với vật chết, khiến hắn đứng trước cửa ngôi nhà này, cảm nhận được một luồng khí lạnh âm u cực kỳ mãnh liệt.

Trong sân này chắc chắn có thứ gì đó!

Và còn kinh khủng hơn cả lão quỷ đêm qua cùng Biến Bà hôm nay cộng lại!

Nhưng từ hướng đi của những tiểu nhân dây đỏ và Tiểu Miên Hoa, đích đến của hắn không phải nơi này, Lý Hồng Diệp không ở trong sân.

Trong sân này, là thứ khác.

Thản Thanh chằm chằm nhìn vào sân, khi đi ngang qua cửa, chiếc đèn lồng trắng treo trên cửa đột nhiên rung lên, như phát hiện ra điều gì đó.

Trong giếng âm u, vang lên tiếng nước chảy róc rách, có thứ gì đó đang bò lên từ đáy giếng, men theo thành giếng giãy giụa.

Tiếng sột soạt ma sát vang lên trong giếng, vô cùng rợn người.

Thản Thanh chằm chằm nhìn vào miệng giếng, đứng cứng tại chỗ.

Những tiểu nhân dây đỏ dưới chân hắn tiếp tục kêu la, vây chặt hắn ở giữa.

Trong miệng giếng tối đen âm u, một khuôn mặt trắng bệch lóe lên.

Thời gian, dường như ngưng đọng trong chốc lát.

Thản Thanh đứng cứng tại chỗ, nghe thấy trong giếng lại vang lên tiếng nước chảy.

Thứ đó, dường như không nhìn thấy gì, lại quay trở về...

Chiếc đèn lồng trắng treo trên cửa cũng ngừng rung động.

Chỉ có Thản Thanh mặt tái mét, chằm chằm nhìn cái giếng, từng bước từng bước chậm rãi rời đi, tiến sâu hơn vào cõi âm U Giang.


Bạn đang đọc truyện trên Jtruyen.com