Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Chương 67: Hóa ra là thay người yêu mới (2)



Hạ Tùng Bách cao, chân lại dài, hai ba bước đã đuổi kịp, Triệu Lan Hương sao có thể chạy trốn được khỏi anh?

Rất nhanh cô đã bị đuổi kịp.

Mặt Hạ Tùng Bách đỏ lên, thở phì phò nói: “Vì sao lại chạy?”

Triệu Lan Hương đẩy người đàn ông đang chắn trước mặt mình ra, châm chọc nói: “Thảo nào tối hôm qua anh không tới, hóa ra là thay người yêu mới?”

“Tôi chủ động như vậy, tự dâng mình tới cửa, chắc trong lòng anh rất đắc ý nhỉ.”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, lập tức có cảm giác dù có mười cái miệng cũng không giải thích nổi, đầu óc đều trống rống, sọ não đau đến mức giống như bị người ta đánh vỡ trước đây.

Đã bao giờ anh gặp phải tình cảnh này đâu, anh vụng về giải thích: “Tôi không thay người yêu.”

“Cũng không đắc ý.”

Triệu Lan Hương lại tiếp tục nói: “Chỉ trách bản thân tôi tự mình dán đến, để anh nhục nhã.”

Vân Chi

Hạ Tùng Bách nghe xong, cánh môi hồng nhuận lập tức trắng bệch, anh mím chặt môi run rẩy không nói nên lời.

Triệu Lan Hương yên lặng nhìn người đàn ông thành thật này, thở dài một hơi: “Được rồi, tôi về đây. Cơm… Cơm, Anh ——”

Còn chưa nói hết câu cô đã bị anh ôm thật chặt.

Triệu Lan Hương dùng sức đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra, nhưng người anh vừa nặng, vừa ôm rất chặt.

Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ, đành ôm chặt cô người yêu đang tức giận của mình.

“Tôi biết em giận tôi chuyện ngày hôm qua, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Vừa rồi tôi thật sự không làm gì có lỗi với em.”

Đúng là Triệu Lan Hương có hơi tức giận vì chuyện tối hôm qua cô phí công chờ đợi anh cả một đêm, mà anh lại không tới.

Cô biết có lẽ vừa rồi anh và Phan Vũ không làm chuyện gì vượt quá khuôn phép giao tiếp bình thường, nhưng nhìn thấy hai người bọn họ, một trước một sau đi ra từ trong rừng cây nhỏ, cô vẫn không cách nào ngăn được cơn giận trong lòng.

Cái người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt này!

Triệu Lan Hương cảm nhận được cơ thể thanh niên đầy sức sống kia đang ôm chặt lấy cô, anh dùng sức ôm chặt khiến cô không thể giãy giụa nổi. Anh phá lệ “Chủ động” khiến lửa giận trong lòng cô vơi bớt đi một chút.

Cô đ.ấ.m anh vài cái, trách: “Người ta bảo anh đến rừng cây nhỏ anh lập tức ngoan ngoãn đi theo, hôm qua tôi bảo ngươi đi anh còn ngượng ngùng xoắn xuýt.”

“Rốt cuộc ai mới là người yêu của anh hả?”

“Em.” Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ nói.

Triệu Lan Hương bị anh ôm chặt, cằm dán lên vai anh, cô không vừa lòng lắm nói: “Sao tôi cảm thấy cô ta càng giống hơn nhỉ? Tôi nói cho anh biết, không phải tôi không tin tưởng anh, nhưng anh thử đếm lại những việc xấu mà anh từng làm đi.”

“Tôi nghe Gia Trân nói anh với cô ta từng chui vào ruộng bắp tâm sự, chậc chậc chậc…… Đúng là giỏi thật đấy, còn chui vào ruộng bắp! Tôi là người yêu chân chính của anh thơm anh một cái, anh chạy còn nhanh hơn thỏ.”

Hạ Tùng Bách có cảm giác nghẹn họng không nói ra lời, anh ngại cúi người không thoải mái, dứt khoát bế bổng cô gái của mình lên, môi dán sát tai cô buồn bực nói: “Đó chỉ là tin đồn thôi.”

“Tôi vừa nói rõ với cô ta rồi, bảo cô ta sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Lan Hương nghi ngờ “Hử” một tiếng, âm cuối cất cao giọng, cực kỳ bất mãn.

Hạ Tùng Bách lại ấp a ấp úng hàm hồ nói: “Tôi thật sự trong sạch đến mức không thể sạch hơn, không hề có một chút quan hệ nào với cô ta cả. Em đừng nghe lời đồn linh tinh, mắt thấy mới là thật.”

Triệu Lan Hương vẫn chưa bị thuyết phục, cô nói: “Nhưng mà chính ‘mắt tôi thấy ’ trong lòng anh căn bản không có tôi, nếu không sao anh không chủ động gần gũi với tôi?”

Hạ Tùng Bách thật sự nghẹn họng không còn lời nào để nói, một lúc lâu sau anh mới bất đắc dĩ cất lời: “Bà nương ngốc.”

“Nếu tôi chủ động gần gũi với em, em sẽ không chịu nổi.”

Triệu Lan Hương nghe thấy thế, ánh mắt bỗng nhiên lóe sáng, cả người nóng lên, giống như đang nóng lòng muốn thử: “Anh cứ thử xem, xem em có chịu nổi không?”

Cô vươn tay ra ôm lấy cổ ánh, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú, đôi mắt tinh ranh sáng như sao trời trong đêm đen vậy, khiến lòng người rung động.

Hạ Tùng Bách buông cô ra, bất đắc dĩ vuốt tóc cô lắc đầu. Triệu Lan Hương hung hăng trừng mắt lườm anh một cái, bốn mắt nhìn nhau.

Sau một lúc yên lặng… Đột nhiên người đàn ông ấy vươn tay giữ chặt gáy cô, hôn thật mạnh.

Anh giữ chặt cô trong ngực, cơ thể cứng rắn bao trọn cả người mềm mại của cô, ép cô không còn đường nào để lui lại. Anh dùng sức hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, vừa vội vàng lại vừa nôn nóng giống như người lữ hành trong sa mạc khát khô mấy ngày rồi mới tìm thấy ốc đảo.

Anh giống như con sói vừa đói khát lại vừa hung ác, ăn bao nhiêu cũng không no, hôn bao lâu cũng không đủ. Khí thế mạnh mẽ che trời lấp đất kia giống như muốn nuốt cả người cô vào bụng vậy.

Triệu Lan Hương bị anh hôn đến mức miệng sưng lên, hơi đau đớn…

Cô khó chịu rên ư ư, bắt đầu khẽ giãy giụa. Nhưng cô không thể phủ nhận một điều, hành động mạnh mẽ như sói đói này của anh đã lấy được lòng cô, khiến trái tim cô cũng bắt đầu đập loạn nhịp, cả người nóng như bàn ủi…

Không, không hổ là…… Phiên bản tuổi trẻ mạnh mẽ của lão chồng già nhà cô, khụ, khụ khụ.

Triệu Lan Hương vừa thỏa mãn, vừa hơi khó nhịn, đẩy anh ra.

Lúc này đôi mắt u ám của Hạ Tùng Bách mới bình tĩnh lại, anh rời khỏi môi cô, đầu lưỡi còn khẽ l.i.ế.m một cái.

“Xin lỗi, tôi quá nóng vội.”

Triệu Lan Hương bị hôn sắp không thở nổi, trên mặt nổi lên một rặng mây hồng, tóc tai rối loạn gục đầu vào vai anh, cô không hề chê anh nóng vội thô lỗ một chút nào, ngược lại cả người cô đều nóng bừng lên rồi.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Sau này khi em hôn anh, anh cũng phải làm như hôm nay ấy, như thế em mới cảm thấy được anh yêu em tận đáy lòng!”

Khóe mắt Hạ Tùng Bách không nhịn được khẽ giựt giựt, anh dùng ngón cái thô ráp của mình sờ lên đôi môi sưng lên của cô, bất đắc dĩ nói: “Bà nương ngốc.”

“Sau này đừng nói như vậy nữa.”

Những lời kiểu này sẽ làm sợi dây lý trí yếu ớt trong lòng anh kia rất dễ đứt đoạn.

Hạ Tùng Bách kéo người dậy nói: “Em sửa sang lại quần áo một chút đi, rất rối loạn, tóc cũng thế. Tôi sắp bắt đầu công việc rồi, em tự mình ngoan ngoãn quay về nhà đi, đêm nay tôi sẽ đến gác đêm với em.”

Triệu Lan Hương cuống quít sửa sang lại quần áo của mình, thả tóc ra rồi buộc lại thành mái tóc đuôi ngựa gọn gàng. Sau đó đột nhiên cô nghĩ tới cơm trưa của Hạ Tùng Bách, một ngẩng đầu lên nói: “Anh vẫn chưa ăn cơm trưa, làm gì mà làm!”

Cô quay đầu nhìn hộp cơm nguội lạnh đang rơi trên mặt đất.

“Ăn xong rồi hãy đi” những lời này nghẹn trong cổ họng, không phun ra được. Vừa rồi cô chỉ mê đắm trong tình yêu, làm gì còn tâm trạng nào lo lắng xem Hạ Tùng Bách đã ăn cơm hay chưa. Nghĩ vậy Triệu Lan Hương lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô đang định nói để cô về nhà lấy cho anh một phần khác, thì Hạ Tùng Bách đã nhặt hộp cơm dưới đất lên, không thèm để ý dùng chiếc đũa gạt bỏ số cơm dính đất cát ra, rồi ăn từng miếng từng miếng rất ngon miệng.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com