Rồi Em Sẽ Gặp Một Chàng Trai Khác

Chương 5



14  

 

Tôi sai rồi.  

 

Thật sự sai rồi.  

 

Ngay từ đầu, tôi không nên đứng trước nhà hàng mà chìm đắm trong quá khứ.  

 

Ai mà ngờ được, Lữ Thần vậy mà lại dẫn tôi đến nhà hàng xoay(^) nổi tiếng nhất thành phố, nơi chuyên dành cho các cặp đôi.  

 

(^)Nhà hàng xoay thường là không gian ăn uống của nhà hàng dạng tháp được thiết kế nằm trên đỉnh một bệ xoay hình tròn rộng hoạt động như một bàn xoay lớn. Tòa nhà vẫn đứng yên và thực khách được đưa lên sàn quay.

 

Xung quanh toàn là những đôi tình nhân tình tứ bên nhau.  

 

Còn đối diện tôi, là một vị sếp thản nhiên như không.  

 

Tôi chưa bao giờ xấu hổ đến thế.  

 

Đặc biệt là khi nhân viên phục vụ mang một bó hoa hồng đến bàn.  

 

Tôi không nhịn được, lén lút hỏi Lữ Thần:  

 

"Hôm nay là… Tết Trung Thu, đúng không?"  

 

Anh ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ, ánh mắt ấy hoàn toàn thể hiện sự nghi ngờ với IQ của tôi.  

 

Tôi lại nhỏ giọng hỏi:  

 

"Vậy tại sao lại có hoa hồng? Hôm nay không phải nên là bánh trung thu sao?"  

 

Lữ Thần nhìn tôi với ánh mắt càng thêm chán nản.  

 

"Đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi."  

 

Sau đó, anh ấy nở một nụ cười rạng rỡ, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn y hệt một con cá mập trắng lớn:  

 

"Nếu em còn hỏi những câu ngu xuẩn như vậy, tôi sẽ ném em xuống từ đây."  

 

…  

 

Được rồi, sếp, em im miệng liền đây.  

 

Nhưng sau đó, anh ấy lại từ bi rộng lượng, bảo nhân viên phục vụ mang lên hai chiếc bánh trung thu trứng chảy.  

 

Không biết tìm đâu ra, nhưng chắc chắn là nhờ vào sức mạnh của tiền.  

 

Lữ Thần, lúc không phát bệnh, thực sự là một đối tượng hẹn hò cực kỳ chất lượng, lịch thiệp, phong độ, chỉ là thỉnh thoảng lại buông ra vài câu khiến người ta tăng xông.  

 

Mọi thứ đều ổn.  

 

Cho đến khi tôi bước lên sàn kính ngắm cảnh.  

 

"Sao em cứ run rẩy mãi thế?" Anh khó hiểu hỏi.  

 

"Tôi… tôi sợ độ cao…" Tôi run cầm cập, suýt thì quay đầu bỏ chạy.  

 

"Còn đi được không?" Anh ấy nhìn tôi.  

 

Răng tôi lập cập va vào nhau.  

 

Lữ Thần: "…"  

 

Thấy tôi thực sự không thể nhấc chân nổi, anh ấy thở dài, cúi người bế bổng tôi lên, bước xuống khỏi sàn kính.  

 

Đến khi đặt chân lên mặt đất, chân tôi vẫn còn mềm nhũn.  

 

Lữ Thần đưa tôi về nhà, mặt đen sì.  

 

Khi dừng xe dưới chung cư, anh ấy như muốn nói gì đó.  

 

Nhưng có lẽ nhận ra sự cảnh giác của tôi, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói:  

 

"Lên đi, nghỉ sớm đi."  

 

Về đến nhà, tôi kéo rèm cửa nhìn xuống.  

 

Quả nhiên, xe anh ấy vẫn còn ở dưới.  

 

Tôi giơ tay vẫy vẫy, đèn xe nhấp nháy một cái, rồi chậm rãi rời đi.  

 

Tôi sững sờ đứng đó một lúc lâu.  

 

…  

 

Trước đây, khi Kỷ Phong còn làm ca sĩ ở quán bar, để kiếm tiền, anh ta thường xuyên phải uống rượu.  

 

Tôi không biết bao nhiêu lần đã đón anh ta về vào lúc nửa đêm, khi anh ta đã say bí tỉ.  

 

Nhưng lúc đó, tôi cũng chỉ có một công việc lương ba cọc ba đồng, mỗi ngày phải đứng làm hơn mười bốn tiếng đồng hồ.  

 

Mệt đến kiệt sức.  

 

Có một lần, tôi gặp trận mưa lớn hiếm hoi.  

 

Tôi sẩy chân ngã, gót giày cao gót bị gãy, đầu gối trầy xước, mắt cá chân sưng vù.  

 

Tôi do dự, ấp úng gọi điện cho anh ta.  

 

Tôi biết hôm đó anh ta được nghỉ, đang ở nhà.  

 

Tôi mới vừa nói: "Ngoài trời mưa to quá, anh có thể đến đón em không?"  

 

Kỷ Phong chỉ lạnh nhạt đáp một câu:  

 

"Anh bận."  

 

Rồi cúp máy.  

 

Tôi xách đôi giày đã ba năm, đứng dưới mưa mà gào khóc.  

 

Từ hôm đó, tôi không bao giờ nhắc lại chuyện bảo anh ta đến đón nữa.  

 

Bây giờ nghĩ lại…  

 

Có lẽ sự thất vọng, chính là như vậy mà tích tụ từng chút một.  

 

Giống như tro tàn cháy hết, cuối cùng cũng đến ngày tuyết lở.  

 

Hóa ra, có người ở phía sau dõi theo mình, lại có cảm giác như vậy sao?  

 

…  

 

Mười hai giờ đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ Kỷ Phong.  

 

Tôi vốn không định bắt máy, nhưng anh ta gọi liên tục ba lần.  

 

Nghe giọng, có lẽ anh ta đã uống rượu, giọng nói mơ hồ.  

 

Anh ta hỏi tôi:  

 

"Giang Vãn… tại sao em không đến?"  

 

"Chúng ta đã chia tay rồi." Tôi thở dài, "Em không nên đến nhà anh nữa."  

 

Nhưng anh ta vẫn kiên trì hỏi đi hỏi lại:  

 

"Tại sao em không đến?"  

 

Rất nghiêm túc.  

yyalyw

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật nực cười.  

 

Ngày trước, mỗi lần Tết Trung Thu, chẳng phải tôi đều cùng dì Kỷ nấu ăn, xem chương trình mừng lễ, còn anh ta thì chỉ ngồi chơi điện thoại, chẳng thèm quan tâm sao?  

 

Từ khi nào tôi có ở đó hay không, lại trở thành một chuyện quan trọng như vậy?  

 

Không biết có phải tôi nghe nhầm không, giọng anh ta có chút khàn khàn.  

 

"Em không có ở nhà… anh không tìm thấy thuốc đau dạ dày… Anh đau quá…"  

 

"Giang Vãn… em đi đâu rồi?"  

 

…  

 

Tôi siết chặt điện thoại.  

 

Nhưng bên cạnh anh ta, lại vang lên giọng của Tống Uyển:  

 

"Được rồi, đi ngủ đi, anh uống nhiều rồi."  

 

Sau đó, Tống Uyển cầm lấy điện thoại, giọng nói nhã nhặn, khách sáo:  

 

"Xin lỗi, làm phiền cô rồi. Anh ấy uống say, gọi nhầm số thôi."  

 

Còn mong đợi gì nữa đây?  

 

Tôi cười nhạo chính mình trong lòng.  

 

Sớm đã biết sẽ có ngày này, không phải sao?  

 

Tôi lặng lẽ cúp máy.  

 

Ngày hôm sau.  

 

Tôi nhìn thấy ảnh trên trang cá nhân của dì Kỷ.  

 

Bà chụp chung với Tống Uyển.  

 

Cười đến vô cùng rạng rỡ.  

 

…  

 

Thấy chưa?  

 

Không có ai là không thể thay thế được.  

 

Đúng không?

 

15  

 

Công ty năm nay tổ chức team building ở suối nước nóng.  

 

Vùng lân cận thành phố S có rất nhiều khu suối nước nóng.  

 

Trước đây, tôi luôn muốn cùng Kỷ Phong đi, nhưng anh ta theo đuổi hình tượng idol, yêu đương là điều cấm kỵ.  

 

Sau này nổi tiếng rồi thì càng không cần nói, đừng có mà mơ.  

 

Đi với người thường như tôi?  

 

Ngủ với fan hay hẹn hò qua đường đây?  

 

…  

 

Mà nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi đi tắm suối nước nóng đấy!  

 

Tôi hớn hở xách bộ đồ bơi mới mua, chạy đến điểm tập kết.  

 

Nhưng mà… xe đâu???  

 

Xe buýt của công ty đâu rồi???  

 

Tôi nhìn đồng hồ, rõ ràng bây giờ mới chín giờ, đúng giờ đã hẹn mà?  

 

Rồi ngay lúc đó, một chiếc Maybach chậm rãi dừng lại.  

 

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai đủ sức đi quảng cáo người mẫu nam của Lữ Thần.  

 

Anh nhìn tôi, hỏi:  

 

"Sao em lại ở đây?"  

 

Tôi bi phẫn vô cùng, kể lể đầu đuôi câu chuyện.  

 

Lữ Thần hờ hững chớp mắt, hỏi:  

 

"Ai nói với em là chín giờ?"  

 

"Tối qua đã thông báo dời lên tám rưỡi rồi."  

 

Tôi: "???"  

 

Sao tôi không thấy thông báo, tôi bị cô lập lúc nào vậy???  

 

May mà Lữ Thần lòng dạ từ bi, nói:  

 

"Lên xe đi, tôi chở em qua đó."  

 

…  

 

Ngồi trên xe, tôi tức tối nhắn tin cho mấy đồng nghiệp thân thiết, tố cáo bọn họ vô lương tâm.  

 

Đồng nghiệp: "Chị thấy cả công ty này, chỉ có mỗi em là không biết ý của sếp thôi."  

 

Tôi: "???"  

 

Đồng nghiệp: "Sếp nổi tiếng nghiện công việc, không gần nữ sắc. Bọn chị từng nghi ngờ xu hướng của anh ấy đấy."  

 

Đồng nghiệp: "Em có biết trợ lý đặc biệt của sếp áp lực thế nào vì sự xuất hiện của em không?"  

 

Đồng nghiệp: "Ngày nào cũng lo sợ mình thất sủng, sắp bị đuổi việc!"  

 

Sau đó, bọn họ lập hẳn một group chat.  

 

Đồng nghiệp A: "Em tưởng sếp ai cũng cho phép đến bệnh viện chăm sóc à?"  

 

Đồng nghiệp B: "Chỉ có em thôi, đồ ngốc ạ!"  

 

Đồng nghiệp C: "Đúng là trùng hợp quá ha…?"  

 

Đồng nghiệp D: "Thôi, đừng nói nữa—!"  

 

…  

 

Tôi cứ có cảm giác như có nhiều tập phim đã bị tua qua, mà tôi hoàn toàn không biết gì.  

 

Tôi đang đờ đẫn nhìn màn hình, thì trước mặt bỗng có một túi giấy được đưa tới.  

 

Lữ Thần thản nhiên nói:  

 

"Tiện đường mua, đừng có say xe nôn trong xe tôi."  

 

Nhưng tại sao… vành tai anh ấy lại hơi ửng đỏ vậy?  

 

Mà quan trọng hơn, đây chính là bánh táo phiên bản giới hạn của tiệm bánh mà tôi thích nhất.  

 

…  

 

Có những chuyện, một khi đã bị vạch trần, mặt tôi cũng bắt đầu đỏ lên từng chút một.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com