Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta
Đôi vợ chồng nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng và do dự. Ông lão nuốt khan, nhìn Cố Ninh, giọng có chút không tin nổi:
"Cô gái, cô thực sự muốn đổi một căn nhà lấy cái nồi của chúng tôi sao?"
Bà lão cũng không khỏi nghi ngờ, cau mày nói:
"Đó là mấy triệu đấy... Dù cái nồi này có đặc biệt thế nào, cũng đâu đáng giá một căn nhà?"
Ngay lúc này, Từ Du lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc:
"Ông bà ơi, chúng tôi cũng là tu sĩ. Cái nồi đó thực sự có thể đem lại họa sát thân, tốt nhất là nên bán cho Cố Ninh."
Ngừng một chút, hắn lại nói thêm:
"Nếu ông bà vẫn còn chần chừ, tôi sẵn sàng thêm hai mươi ngàn làm phí dưỡng lão nữa."
Nghe vậy, ông lão vội vàng lắc đầu:
"Không không, thực sự không cần nhiều như vậy!"
Nếu cái nồi đó thực sự là pháp khí nguy hiểm, nếu Cố Ninh không lấy, ông cũng không ngần ngại tìm cách vứt bỏ.
Cố Ninh mỉm cười, giọng điệu chắc chắn:
"Vậy ông à, cứ theo ý tôi đi. Tôi dùng một căn nhà để đổi lấy cái nồi của ông."
Ông lão chăm chú nhìn cô, dường như muốn xác nhận xem cô có đang nói đùa hay không.
"Cô gái à, cô thật sự không thấy thiệt sao?"
"Thật sự không thiệt."
Cố Ninh thành thật nói, ánh mắt bình tĩnh như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
"Dù sao đây cũng là một pháp khí. Cho dù chỉ là nồi nấu ăn, nhưng vẫn là pháp khí cấp cao. Dùng một căn nhà đổi lấy nó, tôi không thiệt đâu."
Ông lão im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi:
"Thôi được rồi, chúng tôi đồng ý."
Cố Ninh gật đầu:
"Ông bà có thể tranh thủ tối nay dọn dẹp, ngày mai tôi sẽ để Lâm Sênh đến đón hai người đi xem nhà."
"Ông để lại thông tin liên lạc giúp tôi."
Ông lão gật đầu, lẩm bẩm:
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
"Tôi già rồi, số điện thoại cũng không nhớ rõ nữa..."
"Không sao."
Cố Ninh lấy số của mình để lại cho hai vợ chồng, sau đó lập tức gọi cho Lâm Sênh, gửi vị trí cụ thể của quán và dặn cô ấy ngày mai đến đón người.
Lâm Sênh bên kia nhanh chóng đồng ý, bày tỏ không thành vấn đề.
Cố Ninh quay lại, cười nói:
"Vậy nhé, tôi vào lấy cái nồi."
"Đi đi."
Ông lão gật đầu, trong mắt tràn đầy sự cảm kích.
Thật không ngờ, vào lúc tuổi già, họ lại gặp được quý nhân như Cố Ninh.
Cố Ninh đi vào bếp. Cái nồi sắt nằm yên trên bếp trông hoàn toàn bình thường, nhưng cô biết nó không hề đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Từng là thần khí mà giờ lại thành thế này..."
Cô khẽ lắc đầu, phẩy tay một cái, cái nồi lập tức biến mất khỏi bếp như thể chưa từng tồn tại.
Khi Cố Ninh quay ra ngoài, mọi người đều nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lộ rõ sự mong chờ. Nhưng thấy tay cô trống không, họ lập tức ngơ ngác.
Ông lão là người đầu tiên lên tiếng:
"Ơ... Cô gái, cô không vào lấy cái nồi sao? Sao không thấy cô cầm ra?"
Bà lão cũng nhíu mày, nhìn quanh rồi hỏi thêm:
"Đúng đó, hay cái nồi nặng quá, cô không mang ra nổi? Để tôi với ông già vào giúp?"
Cố Ninh nghe vậy, khóe miệng khẽ giật giật.
"Tôi lấy rồi, chỉ là cất đi thôi."
Mọi người: "..."
Bùi Thời cùng những người khác tất nhiên hiểu rằng Cố Ninh đã thu cái nồi vào không gian của mình. Nhưng dù vậy, họ vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mặc dù bây giờ nó chỉ còn là pháp khí cấp bốn, nhưng dù sao cũng từng là thần khí—một món bảo vật mà họ chưa từng thấy bao giờ.
Nhìn vẻ mặt hụt hẫng của họ, Cố Ninh cười cười:
"Các anh muốn xem không?"
"Muốn muốn muốn!"
Mọi người lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Cố Ninh nhướng mày, ra vẻ cân nhắc một chút, sau đó mỉm cười tinh quái:
"Muốn xem à?"
Bùi Thời và mấy người khác dán mắt vào cô, tưởng rằng sắp được mở mang tầm mắt.
"Thì tôi không lấy ra đâu, các anh tự đoán đi!"
Bùi Thời: "..."
An Lê: "ε=(´ο`*)))..."
Quý Nhiên: "ε=ε=ε=(#>д<)ノ!!"
Lâm Hiên: "Tiếc thật..."
Nhìn bốn người lộ vẻ thất vọng, Cố Ninh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thì ra trêu chọc người khác lại thú vị như vậy.
Cô vươn vai, đeo lại tai nghe bluetooth, vừa đi vừa ngân nga một điệu nhạc nhẹ nhàng, thong thả bước ra khỏi quán.
"Thôi nào, cũng muộn rồi, chắc ai cũng no cả rồi. Chúng ta về khách sạn thôi."
Bùi Thời nhìn bóng lưng cô, bất lực thở dài, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.
Phía sau, Quý Nhiên và Lâm Hiên lén liếc nhau, ánh mắt lóe lên một tia hiểu ý.
Bùi Thời thực sự động lòng rồi!
An Lê thấy hai người kia lộ vẻ mặt xấu xa, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
"Này này, hai người nghĩ gì thế? Cố Ninh đi xa rồi, không đuổi theo à?"
Bị An Lê kéo về thực tại, Quý Nhiên và Lâm Hiên lập tức tăng tốc, chạy theo bóng dáng Cố Ninh.
Tất nhiên, An Lê cũng không chịu tụt lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com